Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 493: Chương 493: Trợn tròn mắt nói dối! (2)




Trong lúc nhất thời, gương mặt Sở Qua cùng Trần Phi đều biến đổi!

 

Đối với Trần Phi từng thiết kế lợi dụng Tiết Cường dùng Lưu Oánh Oánh trả thù Trần Phàm, hắn đối với Lưu Oánh Oánh cũng không hề xa lạ, hắn vốn không hề nghĩ đến, sự tình lần này lại có quan hệ tới Lưu Oánh Oánh.

 

Mà đổi thành bên kia, tuy rằng Trần Phi không biết Sở Qua, nhưng Sở Qua nhận thức Trần Phi, hơn nữa từ chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết được quan hệ cực xấu giữa Trần Phàm cùng Trần Phi.

 

- Tiểu tử, vừa rồi là mày động thủ, đúng không?

 

 Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Trần Phi nghĩ thông suốt điều gì, đã khôi phục lại bộ dáng âm trầm khi trước, giọng nói không rét mà run.

 

Mặc dù Sở Qua không nghĩ tới người mình chọc tới lại là Trần Phi, nhưng nhìn bộ dáng âm trầm cùng câu hỏi cao cao tại thượng của Trần Phi, hắn lạnh lùng nói:

 

- Là tao thì thế nào?

 

- Được, tốt lắm!

 

 Trần Phi cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua tám gã bảo an, trầm giọng nói:

 

- Tôi là phó chủ tịch thành phố Đông Hải Trần Phi, hắn ẩu đả quan chức chính phủ, hình thành phạm tội, hiện tại các anh bắt hắn lại cho tôi, sau đó giao cho cơ quan cảnh sát!

 

Phó chủ tịch thành phố Đông Hải

 

Bảy tám tên bảo an nghe được lời này, sợ tới mức gương mặt biến đổi, sau đó không nói một lời cùng xông về hướng Sở Qua.

 

- Oánh Oánh, em đi vào!

 

Sở Qua đẩy mạnh cửa phòng, đẩy Lưu Oánh Oánh vào trong, sau đó giống như một chiến thần đứng ngay trước cửa, rất có tư thế một người giữ cửa trăm người khó qua.

 

Lưu Oánh Oánh bị Sở Qua đẩy mạnh vào trong, lập tức té trên mặt đất.

 

Chẳng quan tâm tới sự đau đớn trên người, Lưu Oánh Oánh chạy thẳng vào trong vừa chạy vừa kêu to:

 

- Anh tiểu Phàm, có người muốn đánh Sở Qua!

 

Bên trong phòng, Trần Phàm là người cuối cùng gọi món ăn, vốn hắn đang tuyển chọn món chính cuối cùng, chợt nghe được tiếng kêu to của Lưu Oánh Oánh, ngẩn ra, lập tức vứt tờ thực đơn đứng bật dậy.

 

Cùng đứng lên với Trần Phàm còn có Ngu Huyền, phản ứng của hắn chỉ chậm hơn Trần Phàm một chút.

 

Hai người đứng dậy, Tiêu Phong, Chu Văn thậm chí là Tô San cũng đều đứng lên.

 

- San San, em giúp Oánh Oánh!

 

Trần Phàm ngăn lại Lưu Oánh Oánh đang sợ hãi, giao phó cho Tô San, sau đó đi nhanh ra ghế lô.

 

Ngoài hành lang, tám gã bảo an cùng mang theo cảnh côn xông tới hướng Sở Qua.

 

- Cút!

 

Đúng lúc này, một tiếng quát to đột nhiên vang lên, giống như sấm sét nổ vang ngay cửa ghế lô.

 

Tám gã bảo an bị tiếng gầm giận dữ của Trần Phàm làm giật bắn mình, theo bản năng ngừng lại, đem ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm.

 

Trước đó Sở Qua đánh Quách sở trưởng, trên thân dính máu, Trần Phàm nhìn thấy trên người Sở Qua dính máu nhiều chỗ, gương mặt không khỏi trầm xuống, hỏi:

 

- Tiểu Qua, không sao chứ?

 

- Sư phụ, em không sao.

 

 Sở Qua lắc đầu thật nhanh.

 

Nghe được Sở Qua nói không có việc gì, Trần Phàm yên lòng, nhìn lướt qua tám gã bảo an đang vây quanh cửa phòng, nheo mắt lại hỏi:

 

- Các anh muốn làm gì?

 

- Trần phó chủ tịch nói hắn làm bị thương quan chức chính phủ, chúng tôi phải bắt hắn lại đưa cho cảnh sát!

 

 Đầu lĩnh bảo an trước kia từng luyện qua công phu, tài cao mặt lớn, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, lập tức lạnh lùng nói.

 

- Trần phó chủ tịch?

 

 Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo sau nhìn xuyên qua khe hở đám người, quả nhiên nhìn thấy Trần Phi đang đứng sau đám người.

 

- Trần Phi, thật không nghĩ tới, chúng ta lại chạm mặt ở chỗ này.

 

 Trần Phàm nghĩ nghĩ, đẩy đám bảo an đang chắn bên người ra, hướng Trần Phi đi tới.

 

Nghe được Trần Phàm gọi thẳng tên Trần Phi, đám bảo an sửng sốt, không dám ngăn trở.

 

Đối diện, Quách sở trưởng đang giãy dụa đứng lên, đầy người đẫm máu đứng ngay phía sau Trần Phi.

 

Bởi vì bị Sở Qua đánh một trận tơi bời, thần tình Quách sở trưởng thật dữ tợn, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Phàm từ trong đám người đi ra thì thần tình giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, cả kinh hoàn toàn trợn tròn mắt!

 

Vẻ tức giận trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi.

 

Bởi vì hắn từng gặp qua Trần Phàm, hơn nữa còn biết một loạt sự tích về Trần Phàm, biết Trần Phàm vô cùng đáng sợ.

 

Quách sở trưởng biết Trần Phàm đáng sợ, nhưng Cố Mỹ Mỹ đứng phía sau Trần Phi chưa từng xem tin tức trên ti vi, vì thế cũng không biết thân phận của Trần Phàm.

 

Lúc này thấy Trần Phàm ra mặt giúp Sở Qua, lập tức tiến lên phía trước một bước, làm ra vẻ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng nói:

 

- Việc này không liên quan tới anh, anh tốt nhất không cần xen vào việc của người khác.

 

- Trần Phi, đây là đàn bà anh mới tìm được sao?

 

 Trần Phàm không để ý tới Cố Mỹ Mỹ, mỉm cười nhìn Trần Phi hỏi:

 

- Thoạt nhìn cô ta có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương thì phải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

- Bá!

 

Nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, gương mặt Trần Phi có chút khó xem, lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, chỉ cảm thấy lòng kiêu ngạo trong nội tâm bị Trần Phàm đánh trúng, tức giận đến cả người run rẩy không thôi:

 

- Trần, Phàm, người của chú đánh toàn thân Quách sở trưởng đầy máu, đã hình thành phạm tội...

 

- Quách sở trưởng, ai đánh ông?

 

 Trần Phàm lập tức cắt đứt lời Trần Phi, cười híp mắt nhìn Quách sở trưởng hói.

 

Quách sở trưởng theo bản năng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi hắn muốn phun lời ra khỏi miệng, trong đầu chợt nhớ lại chuyện hai ngày trước Trần Phàm làm cho Tưởng Cương mất hết danh dự tại Hàng Châu, cùng với việc dựa vào thủ trưởng số 1 đánh bại Yến Thanh Đế.

 

Trong đầu dần hiện ra chuyện này, cả người Quách sở trưởng chợt run run, không dám lên tiếng.

 

- Quách Hoành Nghiễm!

 

Trần Phi thấy thế, nhất thời nổi giận, bức bách Quách Hoành Nghiễm tỏ thái độ.

 

- Không ai đánh tôi, tôi...tự mình không cẩn thận vấp té thôi.

 

 Quách Hoành Nghiễm nhìn nhìn Trần Phàm, lại nhìn nhìn Trần Phi, nhỏ giọng yếu ớt nói.

 

- Quách Hoành Nghiễm, ông...

 

Nghe được lời nói của Quách Hoành Nghiễm, Trần Phi biết hắn bị Trần Phàm hù sợ, trợn tròn mắt nói dối, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.

 

- Vừa rồi rõ ràng là hắn đánh ông...

 

Cố Mỹ Mỹ cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

- Trần Phi, dù sao anh cũng là phó chủ tịch a, còn là tương lai của Trần gia, cuộc sống sinh hoạt cần phải nên thu liễm một chút, không nên bị đối thủ bắt được nhược điểm, đối với anh cùng Trần gia cũng không tốt.

 

 Trần Phàm cười lạnh nói với Trần Phi.

 

Nguyên bản Trần Phi vì Quách Hoành Nghiễm trợn mắt nói dối mà tức giận đến sắc mặt xanh mét, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, hai tay không khỏi siết chặt lại!

 

Nhưng...hắn lại không dám phản bác!

 

Bởi vì hắn nghe ra lời uy hiếp trong miệng Trần Phàm.

 

- Mày tính là thứ gì vậy, có tư cách gì nói anh Phi!

 

 Trần Phi biết rõ yếu hại trong đó nên không dám phản bác, Cố Mỹ Mỹ lại không bỏ qua, theo cô ta xem, chuyện giữa mình cùng Trần Phi, chừng nào tới phiên Trần Phàm đến quản?

 

- Cút, nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao?

 

 Trần Phi giận dữ run rẩy người, trầm giọng quát.

 

Nguyên bản Cố Mỹ Mỹ làm ra vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà trông cậy vào Trần Phi giáo huấn Sở Qua, bị Trần Phi quát như vậy, trực tiếp ngây dại.

 

Hiển nhiên...cô ta nằm mơ cũng thật không ngờ trước đó Trần Phi còn làm ra bộ dáng sẽ xuất đầu cho mình bây giờ lại quay ngược lại mắng cô ta!

 

- Anh Phi, anh...

 

 Sau thoáng khiếp sợ, Cố Mỹ Mỹ thần tình ủy khuất muốn nói gì đó.

 

- Ba!

 

Trả lời Cố Mỹ Mỹ là một cái tát của Trần Phi.

 

Có lẽ hoàn toàn bị Trần Phàm chọc giận, một tát này Trần Phi không có chút nào lưu tình, một cái tát lập tức đánh ngã Cố Mỹ Mỹ xuống đất.

 

Choáng váng!

 

Vào lúc này, Cố Mỹ Mỹ hoàn toàn bị một tát này của Trần Phi đánh tới choáng váng!

 

Cô ta không cách nào tin tưởng, cũng không thể thừa nhận trước đó Trần Phi còn muốn cho Quách sở trưởng giúp cô ta xuất đầu, lại động thủ đối với cô ta!

 

Nước mắt ủy khuất trực tiếp bừng lên trong vành mắt của cô ta.

 

Dưới ánh đèn, Cố Mỹ Mỹ khóc đến tê tâm liệt phế!

 

Nhìn thấy một màn như vậy, Quách Hoành Nghiễm thần tình sợ hãi nhịn không được trong lòng mắng một câu ngu ngốc!

 

Theo hắn xem ra, Trần gia đại thiếu ngưu bức là đúng thế!

 

Nhưng thanh niên Trần gia trước kia bị đá ra khỏi Trần gia càng không dễ chọc!

 

Dù sao cha của Trần Phi là Trần Vĩnh Thụy được cả Trần gia ủng hộ, cũng đấu không lại Yến gia.

 

Trần Phàm chỉ dựa vào chính mình, hung hăng đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế, cho Yến gia một cái tát vang dội. Yến gia cũng không dám đánh trả, chỉ có thể nuốt răng nanh vào trong bụng.

 

Chọc giận Trần Phi, làm mất đi ngọn núi lớn Trần gia, hơn nữa con đường làm quan sau này gặp phải Trần Phi trả thù, có lẽ như vậy sẽ kết thúc.

 

Chọc tới Trần Phàm, có lẽ ngay cả mạng sống cũng không còn!

 

Bên nặng bên nhẹ, trong lòng hắn như gương sáng!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.