Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 633: Chương 633: Truyền kỳ!




Tào Cảnh Huy gặp mặt Trần Phàm tại Thạch Phong trà viên, bởi vì Trần Phàm chấp nhận buông tha cho Tào gia mà kích động, đồng thời lấy ra lợi thế lớn nhất trong tay, cố gắng cùng Trần Phàm hóa thù thành bạn.

 

- Tào Cảnh Huy, ông quả thật rất thông minh.

 

Lúc ấy, hành động của Tào Cảnh Huy đã được Trần Phàm đánh giá như vậy.

 

- Đến mức độ này, không ai có thể thay đổi được kết quả, lợi thế của ông ở trong mắt tôi, không đáng một đồng, không có ông, tôi vẫn có thể tiếp thu hết thảy của Thanh bang!

 

- Tôi cho ông biết. Tào Cảnh Huy, nếu không phải huynh đệ tôi đã yêu con gái của ông, bây giờ ông đã nằm vào trong quan tài!

 

Đồng dạng hắn còn bị Trần Phàm nhục nhã làm xấu hổ vô cùng.

 

Không sai, hắn quả thật giống như lời Trần Phàm đã nói, là một người thông minh.

 

Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

 

Ngày đó dù bị Trần Phàm nhục nhã, chẳng những Tào Cảnh Huy không trở mặt với Trần Phàm, ngược lại càng biểu hiện vẻ khép nép hơn trước, cơ hồ là cầu xin Trần Phàm, vì Trần Phàm làm chân chạy trong việc tiếp thu Thanh bang.

 

Đúng như lời Trần Phàm đã nói, sự tình phát triển đến loại tình trạng này, Tào Cảnh Huy có làm hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, nhưng vì không muốn làm cho Tiêu Phong khó xử, ảnh hưởng tới cảm tình giữa Tiêu Phong cùng Tào Vi, Trần Phàm tiếp nhận lời thỉnh cầu của Tào Cảnh Huy, hơn nữa đáp ứng Tào Cảnh Huy sau khi toàn diện tiếp thu Thanh bang, sẽ lưu lại một sinh cơ cho Tào gia.

 

Có thể nói không chút nào khoa trương, Hắc Kim đế quốc Thanh bang sụp đổ, Tiết Hồ chạy ra nước ngoài, Tào gia cũng như rơi xuống nước, tùy thời có thể bị chết đuối.

 

Lúc này lời hứa hẹn của Trần Phàm giống như cấp cho Tào gia cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

 

Tào Cảnh Huy nắm chặt cọng cỏ cứu mạng này, nắm thật chặt...lại rất nhanh...

 

Ngày hôm sau hắn lấy thân phận đại biểu phe phái Tào gia, mang theo những đại lão Thanh bang phe phái Tào gia còn chưa bị bắt quy thuận Trần Phàm, đồng thời hắn tự mình tìm tới Hoàng Phủ Hồng Trúc, cùng nàng và Lâm Đông chế định kế hoạch tiếp thu sau đó.

 

Cuối cùng phương án đã định xong, Tào Cảnh Huy ra mặt thuyết khách, thuyết phục những đại lão không thuộc phe phái Tào gia trong Thanh bang quy thuận Trần Phàm, đồng thời dùng người của Lâm Đông dùng vũ lực giải quyết những người còn ngoan cố không hiểu thời thế.

 

Về phần Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc.

 

Ngày hôm sau, nàng bước đi đều gian nan, muốn nàng đi xông pha chiến đấu, tự nhiên là chuyện thiên phương dạ đàm.

 

Ba ngày!

 

Gần ba ngày thời gian thông qua việc Tào Cảnh Huy dốc sức lực làm thuyết khách cùng thủ đoạn hung ác của Lâm Đông, thế lực ngầm của Thanh bang hoàn toàn bị Trần Phàm tiếp thu, một ít người ngoan cố tất cả đều bị Lâm Đông đưa đi tìm Diêm Vương gia trao đổi cảm tình, mà những bến bãi của Thanh bang phần lớn đều chuyển qua tay Hồng Trúc bang, một ít bãi lớn bởi vì bị chính phủ đóng cửa nên không động tới.

 

Không thể ngờ chính là chờ sau khi trận phong ba này đi qua, bằng vào thế lực của Trần Phàm trong bạch đạo, đem những bãi bị đóng cửa thu về tay cũng không phải là việc khó.

 

Ngay khi thế lực ngầm của Thanh bang bị Trần Phàm toàn diện tiếp thu, tập đoàn Thanh Vân vẫn còn đang nằm trong vòng điều tra.

 

Số vốn lưu động lẫn tài sản cố định của Thanh bang lên tới hơn trăm triệu, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi điều tra rõ ràng toàn bộ đúng thật là chuyện không thể nào.

 

Dù việc điều tra còn chưa kết thúc, nhưng mọi người đều rất rõ ràng, lần này trung ương hạ quyết tâm lớn đến như thế đế diệt trừ Thanh bang, tài sản của tập đoàn Thanh Vân sẽ bị trung ương lấy đi, cuối cùng chỉ lưu lại một cái xác không để qua mặt những người không biết tin tức.

 

Thế lực đen nam bán quốc, cùng lĩnh vực thương giới nam bán quốc bị lật trời, chính giới cũng không bình tĩnh.

 

Những quan viên chính giới đi gần với Thanh bang hoặc làm ô dù cho Thanh bang cơ hồ toàn bộ đều bị bắt.

 

Trong đó người đầu tiên bị bắt chính là Mã Chí Cường từng được Tiết Hồ tốn nhiều tinh lực đẩy lên kim tự tháp quyền lực.

 

Vị trí của những người bị bắt đều để trống, sẽ có người đi thay thế vị trí của bọn họ.

 

Thừa dịp cơ hội tốt này, mấy phái hệ đều lập tức ra chiêu, cố gắng chia cắt miếng bánh ngọt, kết quả sau ba tháng Trần lão thái gia buông tay rời bỏ nhân gian, phe phái Yến gia đã phóng ra quang mang kỳ dị nhưng cũng không hề chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối, cùng với

 

những ai theo phe phái Yến gia, ngoại trừ Yến Thanh Đế được phái đến Đại Liên để mạ vàng, thì những vị trí khác phe phái Yến gia không hề lấy được.

 

Ngược lại, sau ba tháng giao phong cùng Yến gia, phe phái Trần gia hoàn toàn rơi vào tình huống bị động, bị Yến gia áp chế khắp nơi. Nhưng trong lần phong ba này đã được chia cắt miếng bánh ngọt lớn nhất, những vị trí giành được cũng là nhiều nhất.

 

Ngoài ra dù là Ngụy gia bên trong, những phe phái khác cũng nhặt được không ít ưu đãi.

 

Trần gia đạt được chỗ tốt lớn nhất, Yến gia thất lợi, điều này làm cho không ít nhân sĩ trong thể chế khứu giác linh mẫn ngửi ra được một tia khí tức không tầm thường.

 

Bên trong thể chế nhất thời mây gió khó lường.

 

Khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, trường đại học Đông Hải thật yên lặng, bên trong các lớp học, các sinh viên đang ứng phó cuộc thi cuối học kỳ.

 

So sánh với trường đại học Phục Sáng mà nói, cuộc thi tại trường đại học Đông Hải đã trì hoãn ít ngày, hiện tại trường đại học Phục Sáng đã được nghỉ, nhưng trường đại học Đông Hải tới ngày mốt mới được nghỉ chính thức.

 

Tuy rằng danh khí cùng thực lực chỉnh thể của đại học Đông Hải kém hơn Phục Sáng, nhưng các sinh viên vẫn hết sức chú tâm với cuộc thi không hề thua kém trường đại học Phục Sáng.

 

Chỉ có một mình Trần Phàm ngoại lệ.

 

Khi các sinh viên còn đang vắt óc ứng phó với cuộc thi, thì Trần Phàm xuất hiện ngay trước cửa phòng làm việc của lão hiệu trưởng Tần An trường đại học Đông Hải.

 

Tới cuối học kỳ, đủ chuyện xảy ra không ngừng, là người quản lý lớn nhất của trường đại học Đông Hải, mấy ngày nay Tần An phải tổ chức hội nghị liên tục.

 

Lúc Trần Phàm xuất hiện ngay trước cửa phòng làm việc, Tần An đang ngồi sau bàn, đang cầm một phần văn kiện hội nghị xem xét, cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

- Phanh...phanh...

 

Tiếng gõ cửa vang lên, làm Tần An giật mình, ông buông văn kiện ngẩng đầu trầm giọng nói:

 

- Vào đi.

 

Dát chi!

 

Một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm đẩy cửa bước vào.

 

Nhìn thấy Trần Phàm, chân mày đang nhíu lại của Tần An chợt giãn ra, sắc mặt nghiêm túc lại hiện lên một nụ cười sáng lạn, đứng dậy nói:

 

- Tiểu Phàm, tôi chờ cậu đã lâu rồi, sao bây giờ mới đến?

 

- Thật có lỗi, Tần lão, trước đó phải đi xử lý một sự tình.

 

Trần Phàm cười xấu hổ, buổi trưa hắn nhận được điện thoại của Tần An, đáp ứng trước ba giờ sẽ tới gặp ông, nhưng vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đành đi đến chỗ ở của nàng nghe nàng cùng Lâm Đông báo cáo kết quả tiếp thu Thanh bang.

 

- Không sao, ngồi xuống đi, tôi pha trà cho cậu.

 

 Tần An cười đứng dậy đi pha trà cho Trần Phàm, mà Trần Phàm cũng không khách khí, ngồi xuống sô pha.

 

Rót loại trà cực phẩm đại hồng bào, Tần An bưng tới trước mặt Trần Phàm, chờ hắn nhận lấy mới xoay người bưng chén trà của mình ngồi xuống sau bàn làm việc.

 

Đặt chén trà xuống, Tần An quan sát Trần Phàm ngồi cách đó không xa, trong lòng thổn thức không thôi.

 

Một năm trước Trần Phàm thông qua quan hệ giữa Tô Thanh Hải cùng Tần An đi vào trường đại học Đông Hải làm một sinh viên đại học thật bình thường.

 

Một năm sau Trần Phàm đã diệt trừ giang sơn hắc đạo của Thanh bang nam bán quốc, làm cho Tiết Hồ giống như chó nhà tang cút ra khỏi quốc nội.

 

Trong vòng một năm qua, Trần Phàm đã trải qua rất nhiều...rất nhiều...

 

Đồng thời, hắn cũng giống như trung tâm của lốc xoáy, đem rất nhiều người cuốn vào bên trong.

 

Hắc đạo, thương giới, quân đội, chính giới...

 

Trong bốn lĩnh vực, không ít người bởi vì Trần Phàm mà rơi xuống, cũng có không ít người bởi vì Trần Phàm mà bay thẳng mây xanh.

 

Tần An rất rõ ràng.

 

Trong vòng một năm qua, thay đổi thế cục quốc nội cũng không phải là thủ trưởng số 1 mà là người thanh niên trước mắt!

 

Nghĩ đến đây, Tần An không khỏi cười khổ:

 

- Tiểu Phàm, trước kia tôi cảm thấy để cho cậu ở lại trường đại học Đông Hải để tôi chứng kiến được những việc làm của cậu là một việc vô cùng có ý nghĩa. Hiện tại tôi như thế nào lại cảm thấy được tòa miếu nhỏ của tôi sắp sửa không dung được vị đại bồ tát như cậu rồi đây?

 

- Lão hiệu trưởng đừng giễu cợt tôi.

 

 Trần Phàm dở khóc dở cười:

 

- Dù tôi có làm gì, vẫn là học trò của ngài. Những thứ khác không nói, bên trong trường đại học Đông Hải này, lão nhân gia ngài nói một, tôi tuyệt đối không dám nói hai.

 

- Ha ha.

 

 Nghe được lời nói trêu ghẹo của Trần Phàm, Tần An thoải mái cười to, sau đó giống như một lão hồ ly cười híp mắt nhìn Trần Phàm nói:

 

- Tiểu Phàm, lời này thật không đó?

 

Nhìn biểu tình cười đến híp mắt của Tần An, Trần Phàm biết Tần An đang muốn nhờ mình làm việc gì đó, nhưng cũng không hề cảm thấy có chút nào không thoải mái.

 

Bởi vì hắn biết, vị lão nhân có lực ảnh hưởng kinh người trong lĩnh vực kinh tế ở thời khắc mấu chốt nhất, đã từng giúp hắn, là ân nhân của hắn.

 

Một giọt ân tình, trả bằng cả dòng suối tuôn.

 

Đây là nguyên tắc làm người của Trần Phàm.

 

Cho nên đối với Trần Phàm mà nói, chỉ cần Tần An đưa ra yêu cầu, không làm trái với nguyên tắc làm người của hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cự tuyệt!

 

Huống chi Trần Phàm còn rõ ràng, Tần An cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức khó khăn, gọi là hỗ trợ, cơ bản chỉ quay chung quanh việc phát triển trong tương lai cho trường đại học Đông Hải mà thôi.

 

Có lẽ vì muốn xác minh sự suy đoán của Trần Phàm, Tần An nghe được lời cam đoan của hắn, liền dứt khoát nói:

 

- Thật không dám giấu diếm, hôm nay tôi tìm cậu quả thật có chuyện nhờ cậu hỗ trợ.

 

- Ngài cứ nói.

 

Trần Phàm đặt chén trà xuống, chăm chú lắng nghe.

 

Nhìn thấy hành động của hắn, Tần An thầm gật đầu, trong ký ức của ông, khi Trần Phàm điên cuồng lên quả thực là không ai có thể áp chế nồi, nhưng nhiều khi Trần Phàm đối với người khác cũng vẫn rất tôn trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

- Nếu như tôi nhớ không lầm, bên trường trung học Tử Kim Sơn có một cô gái gọi là Điền Thảo, bởi vì nhờ cậu, nên được Lý Thiên Thành đặc biệt thu làm đồ đệ, có chuyện này không?

 

 Tần An hỏi.

 

- Đúng là có chuyện này.

 

 Trần Phàm gật đầu, trong lòng vừa động:

 

- Tần lão, hay là ông...?

 

- Tôi đã phái người điều tra hồ sơ của cô bé kia. Năm nay cô bé học lớp 11, thành tích học tập của cô bé đều đứng đầu trong trường trung học Tử Kim Sơn thậm chí là cả Đông Hải.

 

 Tần An cười như một lão hồ ly:

 

- Mặc kệ cô bé thi tốt nghiệp trung học có thành tích ra sao, mời cô bé vào trường đại học Đông Hải, thành học trò của tôi, thế nào?

 

Nghe được lời nói của Tần An. Trần Phàm cười khổ không thôi, Tần An vừa nhắc tới tên Điền Thảo, hắn đã biết Tần An muốn nói gì.

 

Trên thực tế kể từ khi Điền Thảo được Lý Thiên Thành thu làm đồ đệ, những trường đại học như Thanh Hoa, Yến Đại, Hong Kong đều tung cành ô liu, thậm chí kể cả mấy trường đại học Anh quốc cũng tung cành ô liu mời nàng.

 

Đối với chuyện này, sau khi Điền Thảo trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, thì đều cự tuyệt toàn bộ.

 

- Tiểu Phàm, cậu sẽ không đổi ý chứ?

 

 Nhìn thấy Trần Phàm cười khổ, Tần An có chút khẩn trương, bởi vì ông cũng biết hiện tại Điền Thảo được rất nhiều trường đại học nổi tiếng trúng ý.

 

- Không thành vấn đề.

 

 Trần Phàm cười nói:

 

- Nhưng có điều kiện, trong bốn năm đại học của Điền Thảo, lão nhân gia ngài phải toàn lực bồi dưỡng.

 

- Đây là khẳng định!

 

 vẻ mặt Tần An thật hưng phấn, cảm giác như chỉ hận Điền Thảo không tới trường đại học Đông Hải học tập ngay tức khắc.

 

Nghe được lời cam đoan của Tần An, trong lòng Trần Phàm cũng tràn ngập chờ mong đối với Điền Thảo.

 

Theo hắn xem ra, năm năm trong tương lai, trên lý luận có được thái sơn bắc đẩu như Tần An dốc túi chỉ dạy, trong thực hành có được đài cao như tập đoàn Cao Tường, có được Dương Viễn cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ đạo, mà năm năm sau, lại có ông trùm thương giới người Hoa Lý Thiên Thành làm lão sư...

 

Đài cao dành cho Điền Thảo đủ làm cho nhóm tinh anh trong thương giới hâm mộ tới hộc máu mồm.

 

Có được đài cao như vậy, sau này Điền Thảo sẽ nghịch thiên tới mức độ nào?

 

Cụ thể đạt tới trình độ nào, Trần Phàm không dám suy đoán, nhưng hắn tin tưởng, với thiên phú, nghị lực cùng tư chất yêu nghiệt của Điền Thảo, nàng nhất định sẽ có thể sáng lập một cái truyền kỳ dành cho chính bản thân mình!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.