Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 392: Chương 392: Tự tin




Thân là thành viên ưu tú đời thứ tư của Trần gia, danh xưng đại thiếu gia Trần gia đúng là rất tương xứng với Trần Phi, cũng được Trần gia thừa nhận điều này.

 

ít nhất trước khi gặp Trần Phàm, ngoại giới đối với hắn đều công nhận đánh giá này!

 

Tục ngữ nói, phía sau một người đàn ông thành công, luôn luôn có vô số mỹ nữ ước ao theo đuổi.

 

Đối với sau lưng Trần Phi, không chỉ riêng một hai người phụ nữ xinh đẹp thượng hạng. Nữ nhân bị hắn chơi qua, không có một trăm thì cũng phải tám chục!

 

Trảm gần trăm nữ nhân chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa đều là nữ nhân xinh đẹp thượng phẩm!

 

Theo ý nào đó mà nói, thì bây giờ Trần Phi đã nắm giữ tất cả những điều mà mọi người đàn ông đều ước muốn. Đó chính là quyền lực - tiền tài - nữ nhân thượng phẩm!

 

Trải qua cuộc sống này, đủ khiến cho hắn ở trước mắt bất kì một nữ nhân nào, đều luôn luôn tràn ngập phong thái tự tin. Và cũng luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn xuống!

 

Cho dù ngày hôm nay, đối mặt với Nạp Lan Hương Hương, nữ nhân danh chấn Hàng Châu, thậm chí là cả phương Nam đất nước, thì hắn vẫn tự tin trước sau như một!

 

Ngày trước, vốn hắn muốn hái bông hoa này, chẳng qua bởi vì một cú điện thoại của Trần Vĩnh Thụy, mà hắn đã buông tha Nạp Lan Hương Hương, nhanh chóng quay trở về Yên Kinh.

 

Hôm nay, liên tục gặp phải đả kích, hơn nữa quay đầu còn bị Nạp Lan Hương Hương xóc óc cự tuyệt chính mình!

 

Tất cả những chuyện này, trong hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên mà hắn gặp phải!

 

Hơn nữa, chưa từng có một nữ nhân nào dám chủ động cúp máy trước hắn!

 

Cho tới ngày hôm nay, đều không có!

 

- Đô...đô...

 

 Trong ống nghe truyền ra thanh âm “đô đô”, bỗng dưng biểu tình của Trần Phi đã trở nên cực kì âm trầm:

 

- Con điếm này, mày sẽ phải hối hận!

 

Lời nói của Trần Phi. Nạp Lan Hương Hương nhất định là không nghe thấy. Bất quá nếu nàng dám cúp máy, như vậy đã đủ chứng minh, nàng cũng đoán ra Trần Phi sẽ nổi giận lôi đình. Bất quá, tựa hồ nàng tuyệt đối không thèm để ý chuyện này.

 

Nàng chỉ lặng lẳng đứng ở bên khung cửa sổ, ngắm nhìn về phương xa, dường như đang muốn tìm kiếm hình bóng quen thuộc của mình. Không hiểu qua bao nhiêu lâu sau, nàng lau nước mắt trên hai bờ mi đi, xoay người giẫm chân lên tấm thảm sàn nhưng mềm, đi ra ngoài cửa.

 

Dưới ánh đèn, nàng mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh, mái tóc dài phiêu dật đong đưa trên bờ vai, mùi hương độc đáo theo cơ thể của nàng tản mát ra khắp gian phòng.

 

Nàng đi ra ngoài, xỏ đôi dép đi trong nhà vào, bước ra khỏi thư phòng, đi sang một gian phòng ngủ nằm phía đối diện. Rất nhanh nàng đã đẩy cửa phòng ra, tiến vào bên trong...

 

Trong gian phòng ngủ với ánh đèn hôn ám, ở trên giường có một cô bé gái đang nằm ngủ.

 

- Vi vu...

 

Gió đêm nương theo khe cửa sổ luồn vào trong phỏng ngủ, vườn quanh khuôn mặt của bé gái kia. Lúc này khuôn mặt của bé sái thoáng run rẩy, trong lúc mơ màng ngũ, theo bản năng đạp chăn ấm ra.

 

Nạp Lan Hương Hương khẽ thở dài, nhẹ nhàng bước tới bên khung cửa sổ, khép chặt cửa sổ vào. Sau đó mới bước đến bên giường, nhấc cánh tay cô bé ủ vào trong chăn, nhẹ nhàng hôn thêm một cái lên trán của cô bé.

 

Làm xong những chuyện này, nàng nhẹ bước rời khỏi căn phòng, nhưng không hề tắt đèn.

 

Bởi vì nàng biết, cô bé này rất sợ bóng tối.

 

Từng có một lần, cô bé đang ngủ gặp ác mộng bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn chung quanh thấy toàn là một mảnh hắc ám, cô bé đã khóc thét lên đòi mẹ!

 

Sau lần này qua đi, nàng không bao giờ dám tắt đèn trong phòng ngủ của cô bé nữa...

 

So sánh cùng Hàng Châu mà nói, thì nhiệt độ tháng ba ở Quảng Châu còn ấm hơn nhiều, ban đêm chỉ vào khoảng trên dưới hai mươi độ.

 

Có thể nói, nhiệt độ này rất thích hợp cho những giấc ngủ sâu!

 

Nhưng trong căn biệt thự nằm ở giữa trung tâm Nhị Sa Đào, thuộc quyền sỡ hữu của chưởng môn nhân bang hội hắc đạo lớn nhất Đại Lục, Tiết Hồ lại không hề buồn ngủ chút nào.

 

Trong thư phòng, hắn vẫn giống như thường ngày, thân mặc một bộ Đường trang. Nhưng hôm nay cùng ngày thường bất đồng chính là, trong tay hắn không nắm chiếc tẩu thuốc như trước nữa, diễn cảm trên khuôn mặt cũng không còn bình thản thâm thúy nữa.

 

Dưới ánh đèn, mái tóc của hắn đã bạc trắng!

 

Chỉ trong một đem, mái tóc của hắn đã hoàn toàn bạc trắng!

 

Ánh mắt đỏ hồng dọa người!

 

Một cỗ hận ý sát thiên không hề che giấu, từ quanh người hắn tản mát ra, tràn ngập gian phòng, khiến cho bầu không khí bên trong thư phòng tràn đập áp lực!

 

Hai gã đại hán đứng trước người hắn, vừa cảm nhận được sát khí khủng bố, thì cả người đã giống như rơi vào trong hầm băng u tối, nhưng mồ hỏi lại không ngừng túa ra!

 

Bọn hắn cúi gằm đầu xuống không dám nhìn vào Tiết Hồ, cũng không dám nhìn cỗ thi thể ở trước mặt Tiết Hồ kia!

 

Dưới ánh đèn, có thể trông thấy rõ ràng đây là thi thể của Tiết Cường. Chiếc đầu lâu đã được khâu vào cổ, nhưng miệng vết thương thì vô pháp hàn gắn, da thịt toàn thân trắng bệch dọa người.

 

- Tiểu Cường!

 

Ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thi thể của Tiết Cường hồi lâu sau, bỗng dưng Tiết Hồ kêu thảm một tiếng ngồi xổm xuống bên cạnh, vươn tay phủ lên khuôn mặt của Tiết Cường nói:

 

- Cha đã nhắc nhở qua con rồi, đừng tùy tiện xuống tay với hắn mà. Vì sao con không nghe lời khuyên của cha đây chứ? Con nói đi, vì sao con không nghe lời cha?

 

Nói xong, lão lệ theo trong vành mắt đỏ hồng của Tiết Hồ trào ra.

 

- Hồ gia.

 

 Hai gã đại hán này chính là thủ hạ của Tiết Hồ, vừa trông thấy bộ dáng thống khổ của Tiết Hồ, thì cố gắng mở miệng an ủi.

 

Hai người vừa lên tiếng, bỗng nhiên Tiết Hồ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi chằng chịt những đường tơ máu khiến cho người khác phải sợ hãi không thôi!

 

- Phanh phanh!

 

Ngay sau đó tiếng súng đã vang lên.

 

Hai gã đại hán theo bản năng ôm ngực. ầm ầm ngã xuống dưới sàn nha, toàn thân theo bản năng co giật vài cái, rồi tắt thở ngay tại chỗ!

 

Két...

 

Theo sau, cánh cửa thư phòng bị người đẩy ra, hai gã đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng nhanh như gió lao vào bên trong thư phòng.

 

Sau khi nhìn thấy hai cỗ thi thể nằm trên vũng máu dưới sàn nhà, thì nỗi lo lắng trong đôi con ngươi của hai gã đàn ông trung niên đã nháy mắt tiêu tan. Theo sau như hai bóng u linh lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Tiết Hồ phân phó.

 

Tiết Hồ thu súng, không thèm nhìn hai người mà phủ xuống ôm lấy khuôn mặt lạnh tanh của Tiết Cường, dùng ngữ khí trầm thấp khàn khàn như dã thú gầm lên:

 

- Tiểu Cường, con hãy an nghỉ, cha sẽ dùng đầu của thằng hỗn đản kia, mà tế bái cho con!

 

Nói xong, Tiết Hồ ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông trung niên, gằn từng chữ nói:

 

- Ta muốn đầu của tên súc sinh kia! Từ điều này ra, ta còn muốn băm thây hắn thành vạn đoạn!

 

- Dạ. Tiết gia!

 

 Hai người cung kính đáp một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

 

- Nếu các ngươi chết, ta sẽ an bài thỏa đáng cho người nhà các ngươi.

 

Khi hai người sắp bước ra ngoài thư phòng, thanh âm của Tiết Hồ lại vang lên, tuy không mang theo bất cứ một tia cảm tính nào. Nhưng lại làm cho nội tâm của hai người ấm lên, và cũng quyết tâm phải giết cho được Trần Phàm!

 

Trong một căn hộ quen thuộc, Tô San lúc này vẫn chưa ngủ mà đang ngồi xem TV cùng dì Điền!

 

Nhưng lúc này trong lòng đang lại đang suy nghĩ đến Trần Phàm, lo lắng rất nhiều đồng thời nàng cũng gọi điện cho Trần Phàm, kết quả không chuyển máy được, nàng mới giật mình tỉnh ngộ. Từ ngày Trần Phàm làm hỏng máy di động rồi luôn luôn chưa mua cái mới.

 

 

Ngồi trên ghế salon, dì Điền nhìn thấy trên khuôn mặt phấn nộn của Tô San dâng lên diễn cảm mất mát. Nghĩ muốn an ủi nàng vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống!

 

Két...!

 

Bỗng nhiên, thanh âm mở cửa đã phá vỡ bầu không khí trầm mặc ở bên trong phòng khách. Tô San cùng dì Điền không hẹn mà đem ánh mắt quẳng ném ra phía ngoài cửa.

 

Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Phàm đã hiện ra ở trong tầm mắt hai người.

 

- Trần Phàm!

 

Nhìn thấy Trần Phàm. Tô San hai mắt tỏa sáng, nhảy dựng lên khỏi ghế sa - lon, thần tình kích động chạy về phía Trần Phàm.

 

Mắt thấy Tô San kích động chạy ra nghênh đón mình, Trần Phàm cười nói:

 

- Nha đầu ngốc, em không ngủ, sao còn lôi kéo dì Điền phải thức cùng em?

 

- Không sao, Trần thiếu, tôi không sao đâu.

 

 Dì Điền nói xong liền hỏi:

 

- Phải rồi, Trần thiếu, cậu ăn cơm chưa?

 

- Ăn rồi, dì Điền, thời gian cũng không còn sớm nữa, dì lên tầng nghỉ ngơi trước đi.

 

 Trần Phàm mỉm cười đáp.

 

Lúc này dì Điền cũng không nói thêm gì nữa, mà yên lặng bước lên tầng. Còn Tô San lại đi tới bên người Trần Phàm, rõ ràng ngửi thấy mùi rượu ở trên người hắn.

 

Lúc này liền nhẹ giọng nói:

 

- Em đi nấu cháo cho anh nhé?

 

Nghe thấy Tô San quan tâm hỏi, trong lòng Trần Phàm cảm thấy ấm áp hơn, đáp:

 

- Không cần, anh đã ăn ở bên ngoài rồi.

 

- Vậy em sẽ rót nước nóng cho anh.

 

 Tô San nói xong, không cho Trần Phàm kịp phản ứng, đã xoay người chạy đi rót nước cho Trần Phàm.

 

Nhưng lần này, Trần Phàm không có cự tuyệt!

 

Uống qua một ngụm nước nóng, Trần Phàm nhìn thấy vết thâm quầng trên vành mắt của Tô San, khẽ vươn tay sửa sang tóc mai của nàng, nói:

 

- Nha đầu ngốc, từ hôm qua cho đến giờ khẳng định là em ngủ không an giấc đi?

 

- Ân.

 

 Tô San khẽ gật đầu. Bởi vì lo lắng cho Trần Phàm mà từ hôm qua cho đến hôm nay, nàng căn bản là chợp mắt không yên.

 

Trần Phàm ảm đạm cười:

 

- Sau này, nếu anh chưa quay về, thì em phải đi ngủ trước nhé. Anh ở bên ngoài đều không xảy ra chuyện gì đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

Tô San trầm mặc.

 

- Được rồi, nếu lần sau anh đi ra ngoài sẽ báo điện thoại về nhà cho em. Như thế nào?

 

 Trần Phàm cười khổ nói:

 

- Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, em đi ngủ thôi.

 

- Em chưa buồn ngủ, tối nay em muốn tâm sự với anh.

 

 Nói xong, nàng yên lặng dựa vào trong lòng Trần Phàm, cảm thụ được chân khí nam nhân quen thuộc, nghe nhịp tim vững vàng của Trần Phàm. Dần dần, nàng nhắm hai mắt lại.

 

Không biết qua bao nhiêu lâu, nhận thấy Tô San đã ngủ rồi, Trần Phàm nhẹ nhàng ôm Tô San bế lên tầng, đi vào phòng ngủ của Tô San, đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn sưởi ấm giúp nàng, rồi mới yên lặng bước ra ngoài.

 

Sau khi quay về phòng ngủ của mình, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, sau đó bấm số điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc.

 

Đầu máy bên kia, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tô San giống nhau. Theo ngày hôm qua biết được Trần Phàm không có việc gì, nàng đã luôn luôn chưa hề chợp mắt qua.

 

Tuy rằng buổi chiều hôm qua, lúc Trần Phàm rời đi, đã nói cho nàng biết rằng hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng vẫn lo lắng như cũ.

 

Lo lắng không phải vì không tín nhiệm Trần Phàm, chỉ là lo lắng đơn thuần của một người phụ nữ mà thôi!

 

Còn lúc này, nàng chưa đi ngủ, là bởi vì Trần Phàm chưa gọi điện cho nàng, ở nàng xem ra, Trần Phàm nhất định là sẽ gọi điện thông báo cho nàng...

 

Vì thế, ngay khi nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, nàng như nghe thấy tiếng tiên nhạc bình thường, kích động không gì sánh nổi:

 

- Trần Phàm?

 

- Là tôi.

 

 Nghe thấy ngữ khí kích động của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm có chút tự trách, tự trách rằng đã không gọi điện thông báo cho Hoàng Phủ Hồng Trúc sớm hơn.

 

Sau khi nghe thấy thanh âm của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Theo sau mới nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói:

 

- Tiết Hồ thường ngày rất ưu ái Tiết Cường, căn bản đã đem Tiết Cường trở thành người nối nghiệp. Tuy rằng lần này anh thoát khỏi vòng pháp luật. Nhưng Tiết Hồ chắc chắn là sẽ không buông tha ý đồ đâu!

 

- Bọn chúng muốn dùng thủ đoạn đàng hoàng giết chết tôi là không thể. Còn nếu như thích dùng bàng môn tà đạo, lại càng không có khả năng!

 

 Trần Phàm nói xong, châm thêm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít hai khói, sau đó nói:

 

- Cơ hội lúc trước bọn chúng đã bỏ lỡ. Như vậy ngày sau sẽ không bao giờ còn có cơ hội lần thứ hai!

 

Dưới ánh đèn, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Trần Phàm, làm cho người ta vô pháp nhìn thấy rõ biểu tình của hắn lúc này. Nhưng thông qua ngữ khí, thì có thể nghe ra một tia tự tin không gì sánh kịp!

 

Phần tự tin này, là của Đồ Tể chân chính!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.