Người trung niên mở miệng trước tiến lên mấy bước, khom người nói: “Việc này thì được.”
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, đi thẳng tới cửa lớn. Nàng vừa đi vừa không
ngừng nhìn xung quanh. Nàng lúc này, đã đổi lại một kiện trường bào nam
tử màu trắng bạc, trên mặt lại một lần nữa dịch về bộ dáng làm tiểu nhị
trước kia.
Trang viên này là một lâm viên phương Nam điển hình, dọc theo hành
lang gấp khúc, núi giả nước chảy. Nhìn kỹ, khắp nơi đều xa hoa tráng lệ, chỗ nào cũng đầy hoa tươi, còn là một ít danh hoa hiếm thấy. Một vài
loại hoa lan cực hiếm mà Lạc Tiểu Y biết cũng thấy được không ít ở chỗ
này.
Nghiêng đầu, đưa chân đá đá một gốc Mực lan ở chỗ tối, Lạc Tiểu Y thì thào lẩm bẩm: “Hắn cư nhiên có tiền như vậy, không phải làm cái hoạt động mờ ám gì chứ?”
Giọng nói của nàng cũng không nhỏ, bốn hộ vệ đi theo phía sau nàng
cách đó không xa nghe được rõ ràng. Gương mặt bốn người đơ ra.
Nghênh ngang một đường hái hoa vung liễu, Lạc Tiểu Y đi tới đi tới, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi nói: “Này, xưa nay công tử nhà các ngươi có mang cô nương trở về không?”
Người trung niên kia mặt không chút thay đổi nói: “Tiểu công tử có chuyện, không bằng tự mình hỏi công tử ddii.”
Nhận được đáp án này, sự tức giận khó hiểu lại trồi lên trong lòng
Lạc Tiểu Y. Bỗng nhiên, nàng híp mắt híp mắt nở nụ cười: Nha nha, ta
thật là khờ a, ta có thể mang toàn bộ chuyện ngày đó nói với công tử gia mà? Tên hồ ly này nghe xong, nói không chừng dưới sự uy hiếp của con
heo băng, sẽ làm chút chuyện gì khiến cho ta vui vẻ a?
Vừa nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên rùng mình một cái, nhịn không được thầm nghĩ: không đúng, đến lúc đó ta sẽ trở thành cái bánh thịt
mất. Hai người kia đều rất mạnh rất mạnh, ta sẽ thực thảm thực thảm!
Lạc Tiểu Y vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Chuyện ngày đó bị Chu Nhạ
xem hết. Đối với Lạc Tiểu Y mà nói, thủy chung là một cái gai trong
lòng. Một cái gai mà không phải nàng làm bộ không thèm để ý thì nó sẽ
không tồn tại.
Đưa chân đá bùn đất thật mạnh, Lạc Tiểu Y oán hận thầm nghĩ: kỳ thật
con heo băng cũng rất tốt, bộ dạng lại tuấn tú, đối với ta cũng không
quá lạnh lùng. Chính là thành thân với hắn không vui lắm, đặc biệt gả
cho loại người thông minh như bọn hắn, ta đây về sau chẳng phải sẽ thành thành thật thật ở trong phòng, theo chân bọn họ đấu với một đám lão bà
lớn nhỏ sao, không thể chấp nhận được?
Nghĩ đến đây. Lạc Tiểu Y không ngừng lắc đầu.
Thở một tiếng thật dài, Lạc Tiểu Y đặt mông ngồi ở trên cỏ, cúi đầu, nâng má suy tư đối sách .
Nghĩ một lát. Lạc Tiểu Y lại phủi đất đứng lên, bước nhanh đi tới
hướng cửa lớn, bốn hộ vệ kia nhìn nhau một cái vội vàng đuổi theo.
Đi vào cửa lớn, Lạc Tiểu Y nhìn rào chắn tường đỏ không hề khác những trang viên bình thường này. Nhìn lại của lớn trang viên, một tấm bảng
lớn khắc hai chữ to như cái đấu: Nhã Viên, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi há hốc, cái gì chứ. Ngay cả cái dòng họ cũng không ghi lên!
Không thể ra cửa, Lạc Tiểu Y nhìn xung quanh mọi nơi, chỉ chốc lát sau liền lộn trở về.
Thẳng đến ngày thứ ba, Lạc Tiểu Y đang ở trên giường đá chăn chơi vui vẻ. Cửa sổ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một bóng người tiến vào.
Động tác của Lạc Tiểu Y khựng lại một chút. Vội vàng xoay người nằm
lỳ ở trên giường, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lam Hòa một thân hắc y,
dung nhan tiều tụy. Lam Hòa mệt mỏi ngồi ở trên ghế, quay đầu nhìn thấy
Lạc Tiểu Y vẻ mặt vui vẻ đang đánh giá mình, hai chân nhỏ còn lắc a lắc
trên không trung, không khỏi cười mắng: “Còn không qua đây hầu hạ bản công tử!”
Lạc Tiểu Y cười, từ trên giường nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Lam Hòa, giúp hắn cởi hắc y dính đầy tro bụi, vết máu trên người. Vây quanh hắn dạo qua một vòng, nghỉnh mũi ngửi ngửi trên người Lam Hòa, sau khi
xác định trên người tiểu tử này cũng không có thương tích, Lạc Tiểu Y
không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lam Hòa cúi đầu, nhìn thân ảnh nhỏ bé loay hoay không ngừng nghỉ của nàng, hơi mỉm cười. Một lát sau, hắn giương giọng quát: “Người tới, mang nước nóng vào.”
“Dạ, công tử.”
Thân ảnh Lạc Tiểu Y đang chuyển động quanh Lam Hòa khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao lại mang nước nóng đến phòng này?”
Lam Hòa cười mà như không cười nhìn nàng, mở miệng nói: “Yên tâm, ba ngày nay đêm không ngủ ngày chạy tới chạy lui, sẽ không làm gì ngươi đâu.” Cánh tay duỗi ra, kéo Lạc Tiểu Y vào trong lồng ngực chính mình, Lam
Hòa dựa đầu trên lưng nàng, ôm thắt lưng nàng không nhúc nhích.
Lạc Tiểu Y đang chuẩn bị chỉ trích, bị hắn ôm như vậy, toàn bộ đều
vứt lên chín từng mây. Người nàng mềm nhũn, trái tim bắt đầu thẳng thắn
nhảy loạn.
Lúc này, cửa bị nhẹ nhàng mở ra, hai hộ vệ mang một cái thùng nước
lớn trang bị đầy đủ đi vào trong phòng. Lạc Tiểu Y vừa nhìn thấy cái
thùng tắm lớn kia, đỏ mặt lên, ôi một tiếng nhảy người, liền phóng ra
phía ngoài.
“Ngăn nàng lại!” Tiếng Lam Hòa từ từ vang lên. Trên
thực tế, không đợi hắn mở miệng, cửa liền xuất hiện hai cây cột bự
chảng. Tốc độ Lạc Tiểu Y cực nhanh, nhưng những hộ vệ này chẳng những
công phu cực cao, còn chiếm địa lợi. Lạc Tiểu Y vèo một tiếng, khi suýt
nữa đánh lên thân thể kiên cường của bọn họ thì mũi chân điểm một cái,
bay ngược lại, cả người vọt về hướng cửa sổ.
Nào biết, ngay khoảnh khắc nàng lao về hướng cửa sổ, “Phanh” một tiếng, cửa sổ đã đóng chặt lại. Sau khi cửa sổ đóng chặt lại, Lam Hòa phất tay áo: “Đều đi ra ngoài đi, đóng chặt cửa lại.”
Đóng chặt cửa lại? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y trở nên đỏ bừng bừng, không chỉ mặt, ngay cả lỗ tai, cổ tay cổ chân của nàng, cũng đỏ
rừng rực, giống như một con tôm chín.
“Phanh” cửa phòng bị đóng thật mạnh cái, Lạc Tiểu Y
lặng lẽ xuyên thấu qua hàng mi nhìn về phía Lam Hòa, đã thấy tiểu tử này đang thản nhiên cởi áo thoát quần.
Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tiểu Y ngượng ngùng, bàn tay thon dài của Lam Hòa vừa cởi bỏ áo lót, vừa giương khóe miệng lên: “Lạc Tiểu Nhất, từ ngày hôm qua ngươi liền bắt đầu đặc biệt cổ quái, hiện
tại công tử gia rảnh rỗi rồi, sao không ngươi không tâm sự với gia đi?”
Trái tim của Lạc Tiểu Y , thình thịch nhảy nhót, nàng cúi đầu, chôn
đến trên lồng ngực của mình. Tròng mắt lại nhanh như chớp, liên tiếp
nuốt nước miếng: Muốn liếc mắt nhìn công tử gia hay không? Liếc mắt nhìn đi! Thân thể công tử gia khẳng định rất dễ coi!
Lúc này, giọng nói của Lam Hòa truyền đến: “Tiểu Nhất, bây
giờ ngươi còn xấu hổ cái gì? Không phải ngươi vẫn luôn muốn nhìn thấy
bản công tử trần truồng sao? Vì vậy mà ngươi ba lần bốn lượt thiết kế để nữ nhân khác đến thân cận với ta, tại sao khi cơ hội đến, lại thẹn
thùng? Chẳng lẽ ngươi chỉ có gan nói không có gan làm?”
“Không phải!” Lạc Tiểu Y giận dữ, vội vàng ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, hắn cũng vừa hay nhìn thấy Lam Hòa trần truồng nhảy vào bồn tắm.”Vù” một cái, trên mặt Lạc Tiểu Y lại xuất hiện biểu tình
của một con tôm say.
Ngồi ở trong thùng tắm, Lam Hòa nhắm hai mắt thoải mái thở dài một hơi: “Tiểu Nhất, cho tới bây giờ ngươi cũng không nguyện ý nói cho ta biết thân phận của ngươi sao?”
Lạc Tiểu Y bỗng nhiên ngẩng đầu, giương cái miệng nhỏ nhắn nhìn Lam Hòa. Khóe miệng Lam Hòa giật giật, hai mắt vẫn không mở: “Tiểu Nhất, ngươi đột nhiên lộ ra tướng mạo sẵn có, hơn nữa tướng mạo sẵn có
của ngươi lại chói mắt như thế. Hơn nữa từ ngày hôm qua bắt đầu, ngươi
cứ đứng ngồi bất an. Còn có, “ hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chu Nhạ ở Thiên Lý Hương không ngừng tìm kiếm ngươi, lấy tính cách của hắn, cư nhiên lại lo lắng cho một người đến như thế, thực là trăm nghe không bằng một thấy. Hơn nữa biến hóa này của
hắn, chỉ phát sinh trong vòng một đêm. Tiểu Nhất, ngươi thật sự không có cái gì cần thẳng thắn với ta sao?”