Hà Chấn Vân nghe Lạc Tiểu Y nói câu này, cũng khẽ gật đầu, môi giật
giật, phát ra thanh âm nhỏđến dường như không thể nghe thấy: “Ngươi sợ Lưu công tử?”
A? Tri kỷ a!
Hai giọt nước mắt vì khoái trá mà lăn qua lăn lại trong hốc mắt của
Lạc Tiểu Y, hai tròng đen cũng đang quay trò chuyển động. Hai mắt trắng đen rõ ràng, long lanh điềm đạm đáng yêu cuả hắn nhìn Hà Chấn Vân,
trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và chờ mong.
“Hà gia, ánh mắt của người thật lợi hại a. Lưu công tử kia
không biết bị gì, tự nhiên nổi lên tình ý với tiểu nhân. Tiểu nhân chỉ
là một tiểu nhị nho nhỏ, không quyền không thế , bị Lưu gia công tử coi
trọng, đây không phải là ép bức tiểu nhân, không cho người ta đường lui
hay sao? Hà gia, ngài là cao nhân hiểu rõ chuyện đời, không biết có biện pháp nào hay có thể giúp tiểu nhân không?”
Hà Chấn Vân liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, thấp giọng nói: “Lưu gia? Lưu gia công tử nhìn trúng ngươi, việc này ngươi đúng là xui
xẻo. Nếu hắn chỉ muốn chơi đùa, có lẽ còn có biện pháp khiến cho hắn bỏ ý nghĩ này đi. Hãy nhìn bộ dáng của hắn kìa, rõ ràng là thật tâm, nếu
dùng biện pháp này thì không hay chút nào.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lạc Tiểu Y, Hà Chấn Vân mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Bất quá có một người có thể giúp tiểu nhị ca”
“Ai?”
Nhìn thấy hai mắt Lạc Tiểu Y chỉ trong nháy mắt mà trở nên sáng lấp
lánh, Hà Chấn Vân lại cười, Lạc Tiểu Y chợt phát hiện, khi hắn cười tươi lên thì có điểm cứng ngắc, bất quá không nhìn kỹ, rất khó phát hiện: ” Chưởng quầy nhà ngươi!”
Dứt lời, Hà Chấn Vân liền chuyên tâm ăn cơm. Lạc Tiểu Y kinh ngạc
nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu nhăn thành một đoàn. Ai ya , cũng
không biết chưởng quầy khi nào mới về , cũng chưa chắc Lưu gia công tử
có sợ chưởng quầy không. Nhưng vấn đề là, ta mới vừa trêu ghẹo chưởng
quầy xấu hổ quá chạy đi mất rồi a.
Con mắt Lạc Tiểu Y còn đang động đậy thì một giọng nói lạnh lùng quát: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi đúng là càng ngày càng không coi ta ra gì, bản công tử kêu ngươi lâu như vậy, cư nhiên dám phớt lờ ta.”
Thanh âm không lớn, nhưng rất lạnh! Ngoài câu này ra thì không còn
bất kỳ tiếng động nào nữa! Đột nhiên. Toàn bộ tửu lâu trở nên cực kỳ im
lặng. Đến mức cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe được!
Lưu Thập Nhị bình thường luôn cười hề hề. Nhưng trong mắt một số dân
chúng, hắn thực sự rất có thế lực. Bởi vậy, hắn nói ra một tiếng lạnh
lùng này, mọi người đều vội vàng cúi đầu, làm bộ như việc gì cũng chưa
nhìn, việc gì cũng chưa nghe thấy.
Lạc Tiểu Y hâm mộ nhìn mọi người lặng yên không một tiếng động, quay
đầu nhìn Lưu Thập Nhị. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại đang tỏ vẻ sung
sướng như gặp ánh mặt trời chiếu sáng, chỉ là hình như phơi nắng lâu quá rồi, khiến mọi người liên tiếp chú ý nhìn về phía hai người bọn họ.
“Là Thập Nhị công tử a? Tiểu Quang, ngươi ngẩn người ở đó làm gì? Không nghe Thập Nhị công tử nói sao? Còn không đi qua rót rượu cho
công tử?”Tiếng quát của Lạc Tiểu Y vưà giòn, vừa vang, vừa tươi cười nịnh bợ, vừa phấn chấn. Tiểu Quang đầu tiên là sửng sốt, sau đó
lập tức hiểu ý chạy đến bàn của Lưu Thập Nhị.
Hắn vừa nhấc bầu rượu, bàn tay thon dài trắng nõn của Lưu Thập Nhị
liền duỗi ra, ngăn không cho rượu chảy vào chén. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười rất nịnh nọt kia. Sắc mặt hắn trầm xuống. Khuôn mặt tuấn tú, môi hồng răng trắng này, chỉ trong nháy mắt đã tăng thêm ba
phần uy nghiêm, ba phần âm lãnh.
Hai mắt Lưu Thập Nhị gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y giống như rắn, như sói. Tựa hồ ngoại trừ ánh mắt lạnh như băng và lửa giận, thì không
có đến nửa nửa phần ôn nhu nào.
Hắc!
Lạc Tiểu Y lại tiếp tục nhếch miệng cười, đồng thời, không biết vì
sao, hắn lại đánh rùng mình một cái. Tiếp đó, lại đánh rùng mình thêm
một cái nữa. Thẳng đến khi rùng mình bắt đầu có xu hướng lan xuống dưới
chân, nhìn vào rất giống như người sắp bị sốt cao. Thì Lạc Tiểu Y rốt
cuộc cũng cười không nổi nữa.
***, thật sự là lạnh a!
Hít thở thật sâu vài hơi, móng tay của Lạc Tiểu Y ở trong tay áo rộng thùng thình, mạnh mẽ véo lên đùi một cái! Á! Đau quá! Ai ya , tên tiểu
tử mặt nhỏ trắng noãn này làm sao chỉ trong một thời gian ngắn, đã từ
mèo biến thành hổ rồi a? ***, dù sao cũng là con nhà quyền quý giàu có,
thật đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài a!
Sự đau đớn bị nỗi lo lắng khẩn trương nhanh chóng xua tan, Lạc Tiểu Y cố gắng tránh đi ánh mắt đang gắt gao nhìn mình, rốt cuộc mới dũng cảm
dời tầm mắt đi được.
Dùng chút thời gian làm cho mình bớt đi khẩn trương da mặt thả lỏng
một chút, Lạc Tiểu Y nhếch miệng cười,hàm răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, hắn một đường vọt tới trước mặt Lưu Thập Nhị,
cách hắn chừng hai bước xa liền ngừng lại. Cúi đầu áp chế, thắt lưng
cũng bị hắn bẻ thấp xuống, hai tay cung kính mà lo lắng di chuyển, thanh âm vừa thanh thúyvừa vang dội liên tiếp từ trong miệng hắn nhảy nhót
chạy ra: “Thập Nhị công tử, là do tiểu nhân không tốt, chậm trễ
phục vụ công tử gia. Bất quá tiểu nhân biết, người tốt như công tử đây,
chắc chắn là rất khoan dung độ lượng. Người không nên tức giận một tiểu
nhị như tiểu nhân, sẽ bôi nhọ thân phận của người.”
Nói tới đây, hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, hướng về phía tiểu Quang đang đứng ở bên cạn nhanh miệng, nói: “Nhanh rót rượu cho Thập Nhị công tử!”
Vừa nói xong, Lạc Tiểu Y liền nhìn khuôn mặt của Thập Nhị. Bốn mắt
nhìn nhau, bỗng nhiên, Lưu Thập Nhị nhếch miệng cười, nụ cười này đúng
là, đúng là *** giống như cái rét tháng ba! Khiến cho một tầng băng hàn
che đi ba phần ánh mặt trời!
Cười, Lưu Thập Nhị chậm rãi cầm lấy khăn mặt hạ nhân đưa tới , vừa lau chùi miệng, vừa thản nhiên nói: “Ân, tài ăn nói của Tiểu Nhất , so với trước kia tựa hồ giảm đi không ít
nhỉ. Bất quá thoạt nhìn, Tiểu Nhất vẫn như vậy, chưa thấy quan tài thì
chưa đổ lệ a.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lạc Tiểu Y đang vì chính mình mà vui mừng , nghe
vậy thì không khỏi cứng đờ. Chỉ trong nháy mắt, một chuỗi mồ hôi tinh tế dầy đặc , từ cái trán trắng noãn như ngọc cuả hắn bắt đầu chảy xuống
phía dưới.
Lưu Thập Nhị cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thản nhiên nói: “Bất quá, bản công tử hôm nay tới, muốn dẫn người đi , do đó Tiểu Nhất
ngươi nên đi thu thập một chút hành lý, thuận tiện cáo biệt với chưởng
quầy nhà ngươi đi. Sự kiên nhẫn của bản công tử có hạn, tốt nhất Tiểu
Nhất không nên ép bản công tử phải dùng thủ đoạn nha, đường đột bức ép
Tiểu Nhất, cũng không phải là đều ta mong muốn!”
Dứt lời, Lưu Thập Nhị đem khăn mặt để xuống, tay giơ chén rượu ra, thản nhiên nói: “Lạc Tiểu Nhất, rót rượu cho bản công tử!”
Lạc Tiểu Y hạ eo, suy nghĩ trong bụng tích cực đánh nhau, chần chờ
một chút, hắn vẫn là thành thật tiêu sái đi lên hai bước, tiếp nhận bầu
rượu trong tay Tiểu Quang, rót rượu cho Lưu Thập Nhị.
Giờ khắc này, trong tửu lâu phi thường im lặng. Dân chúng thành Lạc
Dương tuy rằng thấy rất nhiều chuyện lạ, nhưng gặp loại tình huống công
khai cưỡng ép bắt bớ nam nhân nhà lành, vẫn là thực hiếm thấy. Bởi vậy
mọi người xem với tâm trạng dạt dào hứng thú, Mạc tiểu thư kiều diễm
tuyệt sắc kia nhìn về phía Lạc Tiểu Y thì thậm chí còn thêm vài phần
ghen tỵ!
Vừa vững vàng chạy đến rót rượu cho Lưu Thập Nhị, con mắt của Lạc
Tiểu Y vừa không ngừng chuyển động. ***, lúc này ta đúng là đá trúng
cửa sắt rồi a . Người này một thân võ công xuất chúng, thế lực gia tộc
to lớn, chẳng lẽ, lần này ngoại trừ chạy trốn, ta đã không có biện pháp
khác để chống đỡ rồi hay sao?
Đúng rồi, còn có chưởng quầy! Ái chà, dù bất cứ giá nào! Lúc này đây, vì trinh tiết của ta, ta nhất định phải dùng sắc dụ dỗ Lam đại công tử!
Không biết tại sao, vừa nghĩ ra quyết định này, trái tim Lạc Tiểu Y
vẫn đang nhăn nhó lo lắng, bỗng nhiên nhảy bang bang vui vẻ. Thậm chí,
ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khẩn trương của hắn, cũng bắt đầu
hưng phấn mà biến hồng!