Sở tiên tử thướt tha đứng dậy, cúi đầu nói: “Bẩm tam trưởng lão, là Dạ Lưu Phong.”
Dạ Lưu Phong? Người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không khỏi thấp
giọng nghị luận. Dạ Lưu Phong này là người thần bí đến cực điểm trong
chốn võ lâm, võ công tuyệt đỉnh, trí mưu hơn người, đi lại như gió. Hắn
xuất hiện ở trên giang hồ, tổng cộng mới ba năm, trong ba năm này, hắn
từ một người vô danh, lại nhiều lần thần bí cảnh báo, giải quyết hơn
mười nguy cơ gây hại đến người trong võ lâm, dương danh bốn biển.
Không có ai biết hắn là ai, hắn xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều có thể cứu vớt tính mạng một số người. Cũng bởi vì như thế, hiện
tại trong chốn giang hồ, địa vị hắn rất cao, lúc này đại hội võ lâm cử
hành tại Lạc Dương, hắn lại lặng lẽ nhúng tay vào!
Sau khi Tam trưởng lão nghe tên “Dạ Lưu Phong”, mày càng nhíu chặt hơn. Hắn thì thào: “Dạ Lưu Phong! Lại là Dạ Lưu Phong! Chẳng lẽ, kế hoạch của chúng ta thật sự đã bị tiết lộ ra ngoài rồi? Lần này tốn công vô ích sao?”
Tiếng Tam trưởng lão nói thầm, cả đám đều thu vào trong tai, mọi
người quay mặt nhìn nhau, sau đó một thanh niên cao to đứng dậy, nói: “Tam trưởng lão, kế hoạch tuyệt đối không có tiết lộ ra ngoài . Nếu tiết lộ
ra ngoài rồi, không có khả năng không nghe thấy tin đồn nào cả. Có thể
là, chỉ mới có người hoài nghi chúng ta, hơn nữa muốn gây cho chúng ta
một chút phiền toái.”
Người thanh niên này luôn luôn là người rất có tài trí trong Bạch Y
giáo, lời hắn nói đạo lý rất rõ ràng, mọi người liên tục gật đầu. Tam
trưởng lão cũng gật gật đầu, hắn mỉm cười, nói: “Ừa. Nói không
sai. Tốt lắm. Mọi người thương lượng một chút nên sửa chữa kế hoạch ra
sao. Gỉam ảnh hưởng mà đại hội lần võ lâm này mang đến xuống mức thấp
nhất.”
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Sở tiên tử, mỉm cười nói: “Sở nhi, con ở tửu lâu Thiên Lý Hương có phát hiện được cái gì dị thường không?”
Sở tiên tử nghe vậy cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Bẩm Tam trưởng lão, cho tới bây giờ, con còn chưa phát hiện đối tượng hoài nghi.” Thấy sắc mặt Tam trưởng lão không vui. Nàng còn nói thêm: ” Lam đại chưởng quỹ kia thân thủ hiển nhiên bất phàm, nhưng hắn không thường xuyên ở trong tửu lâu. Những người khác, “ nàng nghĩ tới Lạc Tiểu Y, không khỏi nhíu mày, lắc lắc đầu rồi nói ra: “ tiểu nhị đầu bếp đều thực bình thường, con hoài nghi người hại chúng ta lần trước, cũng không phải là người trong tửu lâu.”
Tam trưởng lão ừ một tiếng, nói: “Nếu chưởng quầy họ Lam kia
có chỗ đáng nghi. Vậy thì đừng ngại động thủ giết một hai người của hắn, làm cho hắn lộ bộ mặt thật. Bất quá các ngươi động thủ phải sạch sẽ
chút, không thể lộ ra dấu vết.”
Lời này của Tam trưởng lão rất hợp với tâm ý Sở tiên tử, lập tức nàng lớn tiếng đáp: “Dạ, thuộc hạ cũng đang nghĩ như vậy.” Trong đầu nàng hiện ra thân ảnh Lạc Tiểu Y , thầm suy nghĩ: mọi người
trong tửu lâu nói hắn cùng với Lam đại chưởng quỹ có quan hệ mờ ám không rõ ràng, hơn nữa cũng là hắn khiến cho Nguyệt nhi xấu mặt, vậy lấy hắn
khai đao đi!
Tam trưởng lão gật gật đầu, lại phân phó: “Các ngươi đứng ở
chỗ sáng phải tự lo thân cho tốt, hiện tại nhân sĩ võ lâm trong thiên hạ đều tề tụ tại Lạc Dương, nhớ làm việc cẩn thận!”
Thốt ra lời này, tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Dạ!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng thét: “Ai?”
Tiếng quát kia như một đạo sấm sét, khiến tất cả mọi người trong phòng cả kinh. Khi bọn hắn đồng thời im tiếng, “Ha ha ha ha ——”
Một tiếng cười khàn khàn lại vang lên. Tiếng cười vừa mới phát ra,
sắc mặt mọi người trong phòng đại biến! Bởi vì tiếng cười kia hoàn toàn
phát ra từ trên ngọn cây chỉ cách mọi người mười thước.
“Vù ——” một tiếng, Tam trưởng lão chụp cửa phòng
thả người nhảy ra, ngay khi hắn nhảy ra thì một đám người Bạch y giáo
cũng nhảy theo chạy vào trong sân.
Bọn họ mới nhảy lên, bỗng nhiên, từ tường vây bên trái cách nơi này ước chừng hai mươi thước lại có một tràng tiếng cười “Ha ha ha——” truyền đến.
“Tặc tử ngươi dám!” Một người áo đen canh giữ ở phía bên phải gầm lên một tiếng, thả người bổ nhào về phía tiếng cười kia truyền đến, “Vù ——” một tiếng, thanh đao trong tay hắn xẹt qua không khí, ở trong bóng đêm phát ra hàn quang dày đặc.
Nào biết đâu rằng, hắn bổ nhào tới lại chém vào khoảng không! Chỗ tiếng cười truyền đến vừa rồi, làm sao còn có người ở?
Lúc này, người áo đen ở bên ngoài cảnh giới, cùng với chúng thủ hạ
lập tức tản ra, lùng sục khắp sân điều tra . Nửa khắc đồng hồ sau,giọng
nói lạnh lùng của Tam trưởng lão truyền đến: “Không cần tìm nữa, người đã sớm đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời xám xịt tập hợp trước
mặt Tam trưởng lão. Mà lúc này đây, Tam trưởng lão cầm lấy cây đuốc
trong tay Sở tiên tử, bước đi đến chỗ người thần bí kia bật cười lần đầu tiên.
Hắn nhảy lên ngọn cây, liền tinh tế quan sát một hồi, càng xem sắc mặt càng âm trầm.
Qua một hồi lâu, Tam trưởng lão thả người nhảy xuống cây. Lạnh lùng đánh giá mười mấy thủ hạ, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
“Sở nhi, Kha nhi, toàn bộ các ngươi từ sáng chuyển vào tối, tất cả hoạt động đều hủy bỏ!”
Kha nhi mà hắn nói, cũng là một thiếu niên áo trắng. Chúng đệ tử Bạch Y giáo nhất tề ngẩng đầu, khi ánh mắt của bọn họ chống lại gương mặt
biến thành màu đen của Tam trưởng lão thì không khỏi rụt lại, đồng thời
nghiêm nghị đáp: “Dạ!”
Tam trưởng lão tiếp tục nói: “Nơi này đã không thể dùng, thiêu đi!”
Hắn vừa nói như thế, lại có mấy người ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn hắn. Sở nhi lại tiến lên mấy bước, khẽ gọi: “Tam trưởng lão?”
Tam trưởng lão lắc lắc tay, vô lực nói: “Các ngươi nhìn dấu trên cây đi!” Năm ba thiếu niên nam nữ vừa nghe vậy, vội vàng thả người nhảy lên cây. Tam trưởng lão không chờ bọn họ xem hết liền trực tiếp nói: “Người nọ đã sớm đến đây, tất cả lời chúng ta nói, đều bị hắn nghe hết rồi. Hơn nữa, hắn rất có thể là Dạ Lưu Phong!”
“A?”
Trong tiếng kinh hô, Tam trưởng lão cười lạnh lùng: “Đáng ăn
mừng là, vừa rồi chúng ta cũng không có nói cái gì. Từ giờ trở đi, toàn
bộ đệ tử trong thành Lạc Dương từ sáng chuyển vào tối, đặc biệt là Sở
nhi, các ngươi lập tức rời khỏi Thiên Lý Hương.”
“Dạ!”
Khi trang viện không chút bắt mắt đó bốccháy, ánh lửa bừng bừng nổi
lên bốn phía thì đồng thời, một đạo thân ảnh màu đen giống như làn khói
thổi qua. Người này chính là Lạc Tiểu Y.
Lúc này, hắn đã đi tới phụ cận Thiên Lý Hương, quay đầu xem xét kiến
trúc quen thuộc kia, Lạc Tiểu Y chớp chớp mắt to, thì thào nói: “Đến ngày mai, ta đã có thể trở lại. Chưởng quầy, người có trở lại không?”
Lạc Tiểu Y vỗ vỗ ống tay áo, quay về biệt viện Lưu phủ. Khi hắn nhảy
đến trong viện, mặt trời mới lên, ánh nắng sớm lay động trong bụi cỏ,
gió xuân vung qua, lành lạnh, mang theo hương thơm của bùn đất cỏ cây.
Thấy mọi nơi không có ai, Lạc Tiểu Y vèo một tiếng bắn ra trở về căn
phòng Lưu Thập Nhị an bài cho mình. Vừa tiến vào phòng, hắn liền đóng
cửa sổ, ung dung đổi xiêm y.
Sau khi xử lý tốt, Lạc Tiểu Y duỗi cái lưng mệt mỏi, đồng thời ngáp
một cái thật to. Cả người hướng bổ nhào thật mạnh lên trên giường!
Mặt ở trên chăn chà chà, lại ngáp vài cái. Thật thoải mái!
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, sau đó, vài tiếng tiếng đập cửa vang lên: “Lạc tiểu công tử đã trở lại? Chủ tử dặn tiểu nhân sau khi thấy công tử trở về, đem canh này lại đây.”
Lạc Tiểu Y còn đang buồn ngủ, nghe vậy lập tức trợn mắt, hắn nhanh
chóng nhảy từ trên giường xuống, chi một tiếng mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa đứng một thiếu niên gầy, ước chừng mười ba mười bốn tuổi,
thiếu niên này bộ mặt bình thường, sắc mặt hơi vàng. Hắn chống lại cặp
mắt to trừng trừng của Lạc Tiểu Y, miệng khẽ cong, sau khi lộ ra một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, cầm hộp đựng thức ăn trong tay đẩy về hướng Lạc Tiểu Y, cao giọng nói: “Lạc tiểu công tử,
chủ tử muốn công tử ăn canh này vào, để ngừa phong hàn. Chủ tử còn nói,
công tử một đêm không ngủ, vẫn nên hảo hảo ngủ mấy canh giờ đi.”