Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 64: Chương 64: Da Mặt Mỏng Là Một Cái Tội A!




Xoẹt xoẹt!

Lạc Tiểu Y cả người cứng ngắc xoay đầu lại, quay mắt nhìn Chu mỹ nam thân người đứng thẳng như kiếm.

Giật giật môi, Lạc Tiểu Y cố gắng cười hắc hắc ra tiếng. Nào đâu da mặt thật quá cứng ngắc, giật hơn nữa ngày vẫn không được.

Con heo băng lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Y, ánh mắt đen như mực mang theo trầm tư. Thấy Lạc Tiểu Y gian nan, không khống chế được biểu tình của bản thân, hắn mới thản nhiên nói: “Hôm nay ngươi với Lan Nguyệt Nhi cùng đi dạo phố phải không?”

Cố gắng hết sức chúi đầu xuống dưới, Lạc Tiểu Y làm một tư thế gật đầu.

Khóe miệng Chu mỹ nam khẽ cong, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ. Nụ cười này khiến trăng phải thẹn thùng nấp vào trong mây, còn băng tuyết thì tan chảy, rung động lòng người khó mà có thể nói hết!

Trong lúc đó, Lạc Tiểu Y ngơ ngác phát hiện đầu và thân mình cũng không cứng rắn nữa. Nhưng tim lại đập loạn bang bang trong lòng ngực, cả người trở nên bủn rủn vô lực.

Nhìn Lạc Tiểu Y như vậy, trên mặt Chu mỹ nam hiện lện một nụ cười nhẹ. ***, ta chịu không nổi rồi! Tay Lạc Tiểu Y xoa xoa ngực bản thâ , hít sâu hít sâu. Vẻ mặt cầu xin nói: “Chu công tử, lần sau người muốn cười có thể nói trước cho tiểu nhân biết hay không? Còn nữa, tốt nhất người một ngày chỉ nên cười một lần thôi. Ta còn nhỏ lắm, trái tim này không chịu nổi kích thích a.”

Lạc Tiểu Y vừa nói dứt, một tia đỏ ửng khả nghi nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt Chu mỹ nam. Bất quá chỉ chợt lóe rồi biến mất, Lạc Tiểu Y chỉ nháy mắt một cái đã không còn thấy nữa, ***, chắc là ta hoa mắt a!

Ê , không đúng, ta sao cảm thấy trên người rất ấm áp a, sát khí đâu rồi? Hàn khí đâu rồi?

Chu mỹ nam không được tự nhiên nhấc cằm, liếc mắt nhìn trời, làm cho mình bình tĩnh lại, hắn rốt cục cúi đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y: ” Chuyện của Lan Nguyệt Nhi đã truyền đến tửu lâu rồi, ba nữ nhân kia đã đi ra ngoài. Bất quá, lần này ngươi trước mặt mọi người lột áo Lan Nguyệt Nhi, các nàng nhất định sẽ nhớ ở trong lòng. Tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”

Dứt lời, hắn vung tay áo, thân người thẳng như kiếm tiêu sái đi mất.

Hoá ra hắn muốn đến mật báo cho ta biết a!

Thảm!

Hai mắt Lạc Tiểu Y mở tròn xoe, thống khổ nhìn về phía bóng lưng màu đen kia hô: “Chu công tử, một câu nói này không thể tính là báo ân cho ta a! Hay là, ngươi cho ta ít bạc đi, có bạc rồi ta có thể chạy trốn! Chu công tử, ngươi đừng đi vội vã như vậy a! Ô, những lời này của ngươi không nói ta cũng biết, mua bán này không có lời, ta không chịu, ta không đồng ý a!”

Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, Chu công tử vẫn quyết đoán bước chân nhanh như thần tiên, rời khỏi hiện trường.

Lạc Tiểu Y nhìn phương hướng hắn biến mất, miệng rung rung, lẩm bẩm nói: “Không tốt a, thật là một năm xui xẻo a. Cho tới bây giờ, ta cũng chỉ ở trên người con heo băng kiếm lời được hai lượng bạc a. Thành Lạc Dương này, tại sao lại thiếu người hào phóng như vậy nha?”

Tay trái nâng má, Lạc Tiểu Y ngồi xổm ở dưới gốc cây đa suy nghĩ . Tay phải của hắn vô thức huơ lung tung trên mặt đất, miệng thì thào tự nói không ngừng.

Bỗng nhiên, một thanh âm thanh nhã rơi vào trong tai của hắn: ” Lạc Tiểu Y, ngươi đang ở đây nói thầm cái gì?”

“Ai!” Lạc Tiểu Y thở dài một tiếng, thống khổ nói: “Ta suy nghĩ, làm cách nào có thể nhanh chóng kiếm chút bạc chạy trốn a.”

“Nga, muốn bạc chạy trốn?” Lam Hòa thản nhiên hỏi những lời này, nhưng thật lâu sau vẫn không có được câu trả lời của Lạc Tiểu Y.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Tiểu Y, sau đó ngồi xổm xuống, vươn đầu, xem xét đầu gỗ Lạc Tiểu Y, quan tâm hỏi: ” Sao ngươi không trả lời?”

Nói tới đây, hắn vươn tay trái thon dài như ngọc, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Lạc Tiểu Y. Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn lo sợ không yên , mắt to luôn luôn chuyển động của hắn, Lam Hòa mỉm cười: “Thì ra vẫn còn sống a, bản công tử còn tưởng rằng, ngươi chết rồi nha!”

Lạc Tiểu Y vẻ mặt đau khổ, vươn tay nhỏ bé dùng sức đẩy bàn tay to trên cằm mình ra. Một bàn tay không đủ, hắn vội vàng dùng hai tay cùng đẩy. Hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Lam Hòa, Lạc Tiểu Y phiền não thở dài, nói: “Chưởng quầy, hôm nay ta ở trên đường, cũng nhìn thấy một công tử nâng cằm một mỹ nữ như vậy. Ta nghe người bên ngoài nói, công tử kia đang đùa giỡn mỹ nhân kia. Chưởng quầy, người bây giờ là đang đùa giỡn tiểu nhân sao?” ^o^

Tay ở trên cằm Lạc Tiểu Y cứng đờ, sau đó nhanh chóng rút trở về. Lam Hòa vội vàng đứng dậy, hắn oán hận trừng mắt nhìn người còn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lạc Tiểu Y nháy nháy mắt to, tò mò nhìn . Hắn thầm hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Một tiểu tử dối trá nói năng ngọt xớt, bản công tử không hề có hứng thú.”

“Người nói láo!” Lạc Tiểu Y lập tức động thân, khí thế cao vút, chí khí ngút trời dùng ngón tay trỏ chỉ vào mũi Lam Hòa trào dâng nói: “Người rất hứng thú với ta thì có.” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa từ trắng chuyển xanh, Lạc Tiểu Y buồn bực tăng thêm ngữ khí nói: “Người vẫn thích trêu đùa ta, khi dễ ta.” Nói tới đây, hai giọt nước mắt nhanh chóng chạy ra hốc mắt. “Vèo..”, Lam Hòa còn chưa kịp phản ứng, Lạc Tiểu Y đã nhấc ống tay áo của hắn lên.

Nhấc ống tay áo của Lam Hòa vừa lau nước mắt, Lạc Tiểu Y vừa nghẹn ngào bi thương khóc không ra tiếng: “Chưởng quầy, tiểu nhân muốn chết, lần này tiểu nhân nhất định sẽ bị bốn ác bà kia làm nhục a, chưởng quầy người nói Tiểu Y làm sao mới tốt đây?”

Bàn tay Lam Hòa duỗi ra, nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ bé đang nằm trên ngực mình. Khóe miệng chậm rãi nhấc lên, Lam Hòa thản nhiên nói: “Quá mức a, thật sự là quá mức. Hiện tại chẳng những dám lấy áo của bản công tử làm khăn lau lau nước mắt, còn dám ăn trộm tiền trước mặt bản công tử ! Lạc Tiểu Y, dạo này lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”

Lạc Tiểu Y nghe vậy khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hắn xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chưởng quầy, ta không phải có ý trộm túi tiền bên eo của ngươi.” Lại xấu hổ ngẩng đầu liếc mắt xem xét Lam Hòa một cái, mặt của hắn đỏ hơn, uốn éo lưng, cái mông nhỏ vểnh lên, hai tay Lạc Tiểu Y che mặt xoay người sẳng giọng: “Chán ghét, người ta chỉ là muốn sờ sờ bộ ngực cường tráng của công tử chứ bộ!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “ vèo”, thân ảnh ngân bạch sắc giống như gió xẹt qua, làm lay động vài cái lá đa, bóng dáng cũng không có giữ lại cho Lạc Tiểu Y chiêm ngưỡng nữa.

Thấy Lam Hòa bỏ trốn mất dạng, mắt to Lạc Tiểu Y kéo thành một đường, nghiêng đầu, đắc ý thầm nói: ” Chưởng quầy lại thêm một nhược điểm a, không ngờ da mặt cũng quá mỏng nha. ***, dọa hắn bỏ đi rồi, hiện tại ta bình an a.”

Oa ha ha ha , Lam Hòa luôn luôn dễ đối phó . Hiện tại vấn đề là bốn ác bà kia, ta phải nghĩ ra biện pháp thật tốt mới được, khiến cho các nàng không còn dám động đến ta nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.