Thẳng đến giờ Dậu qua hơn nửa, gà gáy vang thì Lạc Tiểu Y mới ngáp
một cái, dễ dàng nhảy xuống nóc nhà. Tối hôm qua trời tối như vậy, cũng
không biết hắn nhìn đường thế nào, chỉ cua hai ba lần liền xuất hiện ở
phía ngoài tường rào Thiên Lý Hương. Nghĩ xem Lạc Tiểu Y vốn trà trộn
trong bọn khất cái, công phu nhớ đường đương nhiên không phải là chuyện đùa.
Lúc này, chung quanh không có người, hắn cũng không suy nghĩ, lui ra
phía sau vài bước mũi chân điểm nhẹ, liền thoải mái đặt lên tường vây,
rơi xuống giữa nội viện của tửu lâu.
Rón ra rón rén trở lại bên cạnh Tiểu Quang thì Tiểu Quang còn đang
ngủ say. Lạc Tiểu Y nhếch miệng cười, để nguyên quần áo nằm trên giường, chỉ chốc lát liền ngủ say sưa .
Hắn là ở trong tiềng ồn ào tỉnh lại, khi tỉnh lại, trời đã sáng
choang. Tiểu Quang vội vàng chạy tới, nhìn đến Tiểu Nhất đang rửa mặt
chải đầu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt đau khổ nói với
hắn: “Tiểu Nhất, ngươi rốt cục đã tỉnh. Giang Tam tiểu thư kia
thật là khó hầu hạ a, mới chưa đến nửa canh giờ, ta đã bị nàng sai chạy
năm lần. Nàng một hồi muốn ăn bánh mè nhà này, một hồi muốn sữa đậu nành nhà đó, thật sự là mệt chết ta.”
Hắn hâm mộ nhìn Lạc Tiểu Y, thở dài nói: “Thật sự là bội phục ngươi a, cư nhiên chạy nhiều lần như vậy còn cao hứng phấn chấn !”
Lạc Tiểu Y quay đầu nhìn hài tử đáng thương này, chậc chậc, nguyên
lai hắn còn chưa có học được nhạn bay qua để lại lông, bạc qua tay để
lại bạc vụn a? Chạy năm lần nghĩa là có thể kiếm bạc năm lần a, tiểu hài tử này, thật sự là rất mít đặc rồi!
Đắc ý lắc lắc đầu, Lạc Tiểu Y thân thiết nói: “Đừng lo lắng, ta lập tức đi ra ngoài, chuyện Giang Tam tiểu thư về sau toàn bộ để ta làm.”
“Thật tốt quá, Tiểu Nhất, ngươi thật sự là quá tốt.”
Khi Tiểu Quang nhàm chán lặp đi lập lại lời cảm tạ hắn thì con ngươi Lạc Tiểu Y đảo một vòng, thờ ơ nói: “Hôm nay có nhìn thấy công tử không?”
Tiểu Quang lắc mạnh đầu. Lạc Tiểu Y vui lên, lại hỏi: “Đúng rồi, Lý đầu bếp vì sao hôm nay chưa có tới kêu ta rời giường?” Tiểu Quang trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ mới nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, đêm qua ngươi đi đâu vậy? Mãi cho đến khi Lý đầu bếp lại đây,
giường của ngươi cũng không có ai ngủ. Ngươi trở về lúc nào?”
Xem ra, chuyện Lam Hòa đem mình vứt ra bên ngoài, Lý đầu bếp nô tài thân với hắn nhất cũng không cảm kích đâu.
Vừa ngâm nga bài hát, Lạc Tiểu Y sửa sang quần áo tiểu nhị mặc trên
người, cũng không để ý tới câu hỏi liên tiếp của Tiểu Quang. Hắn nghênh
ngang ra khỏi phòng, thẳng hướng trong tửu lâu đi đến. Dọc theo đường đi đùa hoa vấn liễu, Lạc Tiểu Y cảm giác cả người mình phiêu phiêu đung
đưa giống như thần tiên. Hắc hắc, tiểu tử Lam Hòa đó không ở đây, ta lại có thể moi tiền trên người Giang Tam tiểu thư, đời người thế này, thật
sự là vui sướng vô hạn a!
Hắn dọc đường lơ lơ lửng lửng xuất hiện ở đại sảnh tửu lâu, mới vừa xuất hiện, cửa thang lầu liền truyền đến một tiếng kêu khẽ: “Lạc Tiểu Nhất, tại sao ngươi bây giờ mới đến? Tiểu thư đang tức giận!”
Lạc Tiểu Y ngẩng đầu nhìn lên, người dùng lỗ mũi nhìn mình kia đúng
là một cái nha hoàn bên cạnh Giang Tam tiểu thư. Hai mắt hắn sáng ngời,
tiểu cô nãi nãi này tuy rằng kiêu ngạo, lắm trò một chút giống như chủ
tử của nàng, nhưng tiền của nàng cũng dễ kiếm a!
Nghĩ đến đây, xương cốt cả người Lạc Tiểu Y lập tức đều nhẹ vài phần, hắn vui sướng hài lòng chạy đến trước mặt nha hoàn kia, cúi đầu cung
kính nói: “Nguyệt Hồng tỷ tỷ, tiểu thư nàng vì sao tức giận với tiểu nhân vậy?”
Hắn vô cùng khẩn trương lại kết hợp với tư thái cung kính, làm cho
Nguyệt Hồng cảm thấy rất là thỏa mãn. Trong lỗ mũi nàng phát ra một
tiếng hừ nhẹ, vòng eo uốn éo, vừa cứ thế đi trước dẫn đường, vừa lạnh
giọng nói: “Tiểu thư từ ngày hôm qua tới đây, cũng không có nhìn thấy Lam công tử. Ngươi không phải nói Lam công tử tương tư tận xương
với tiểu thư sao? Vì sao hắn còn chưa xuất hiện?”
Đang co chân , nhẹ nhàng đi theo phía sau Nguyệt Hồng, Lạc Tiểu Y
nghe vậy sửng sốt: ai ya , ta lại quên chuyện này rồi! Hắc hắc, mặc kệ
nó, trước mắt cứ tâng bốc mấy ngày, sau khi ăn no bạc rồi nói sau. Có
bạc, ta ở đâu cũng là anh hùng hảo hán, không cần sợ hãi Lam Hòa đến ép
buộc ta .
Hắn chép miệng, hết cách mà thở dài: “Công tử chung tình với
tiểu thư, là tiểu nhân chính tai nghe được. Nhưng công tử là đại nhân
vật, tiểu thư cũng là đại nhân vật, tâm tư của đại nhân vật, tiểu nhân
không có cách nào phỏng đoán nổi.”
Nguyệt Hồng gật đầu, nói: “Lời này của ngươi nói không sai.” Xem nàng một bộ dạng rất có cảm xúc, có lẽ xưa nay ở bên cạnh Giang Tam tiểu thư, đã chịu không ít khổ.
Chớp mắt y hai người đã đến ngoài sương phòng Giang Tam tiểu thư ở,
bỗng nhiên một trận tiếng ầm ỹ từ đại đường rõ ràng truyền đến. Kèm theo tiếng ầm ỹ kia, là một giọng nữ cao vút thanh thúy mà quen thuộc : ” Lam chưởng quầy của các ngươi đâu? Kêu hắn đến cho bổn tiểu thư. Không ở đây? Vậy gọi Lạc Tiểu Nhất lại đây.”
Giọng nữ kia lực xuyên thấu rất mạnh, cơ hồ là nhẹ nhàng bâng quơ, liền truyền khắp mọi ngõ nghách trong tửu lâu.
Nguyệt Hồng nhìn thấy mặt Lạc Tiểu Y tái đi, không khỏi nhíu mày tò mò hỏi: “Đó là người nào? Nàng tại sao chỉ đích danh tìm Lam công tử và ngươi?” Đúng lúc này, của sương phòng chi nha một tiếng mở ra, gương mặt xinh đẹp của Giang Tam tiểu thư rõ ràng xuất hiện ở cửa.
Nàng cau mày nhìn Lạc Tiểu Y, có điểm không kiên nhẫn nói: ” Nữ tử kêu gào phía dưới là người phương nào?” Trong thanh âm nàng lộ ra một cỗ khẩn trương, hai mắt cũng chiến ý thiêu đốt khó có thể hình dung .
Lạc Tiểu Y vui lên, hắc, Vương đối Vương a, người đàn bà chanh chua đối người đàn bà chanh chua, hôm nay có kịch vui để xem rồi!
Chỉ thấy hắn cẩn thận liếc nhìn dưới lầu, sau đó quay đầu hướng Giang Tam tiểu thư cùng Nguyệt Hồng nói: ” Nữ tử dưới lầu họ Lưu, là một vị tiểu thư nhà giàu. Nàng lúc trước đã tới tìm công tử hai lần.”
Đã tới tìm Lam Hòa hai lần? Mặt Giang Tam tiểu thư xanh mét, đôi mắt
đẹp hừng hực lửa, không cần nói cũng biết, hồ ly tinh kia đích thị là
nhìn đến Lam lang ngày thường tuấn tú, muốn tấn công hắn rồi!
Nghĩ đến đây, nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, chậm rì rì nói: “Tiểu Nhất, ngươi dẫn đường đi, chúng ta đi gặp vị Lưu đại tiểu thư này.”
“A? Dạ, Dạ!” Lạc Tiểu Y bước nhỏ chạy trước mặt nàng, liếc mắt thỉnh
thoảng nhìn lại Giang Tam tiểu thư một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ
vẻ lo lắng: “Tiểu thư cũng phải cẩn thận a. Người tựa như là tiên tử, Lưu đại tiểu thư kia là một kẻ hở chút là vung roi ngựa đấy.”
Giang Tam tiểu thư bị hắn thổi phồng, không khỏi lâng lâng thầm nghĩ: đúng vậy, bổn tiểu thư là người có thân phận bực nào, sao có thể so đo
cùng một nữ nhân lỗ mãng ? Hay là nhìn tình huống một chút trước hẵng
nói sau.
Lạc Tiểu Y chạy chậm một đường, chỉ chốc lát liền xuất hiện ở cửa
thang lầu. Lưu đại tiểu thư đang nhìn xung quanh mọi nơi, liếc thấy hắn, không khỏi vừa ý hé miệng cười cười, roi ngựa trong tay quăng vài cái,
nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y quát: “Uy , tiểu nhị, mau mau xuống đây!”
Đứng ở bên cạnh Lưu đại tiểu thư, là một thanh niên nam tử, hắn bộ
mặt có hai phần tương tự với Lý đại tiểu thư. Thanh niên nam tử này môi
hồng răng trắng, rất có hai phần tư sắc. Giờ phút này hắn đang ngây ra
như phỗng nhìn Lạc Tiểu Y, ánh mắt như si như say, như ngốc như điên,
mãi cho đến khi Lạc Tiểu Y đi đến trước mặt của mình, tròng mắt của hắn
cũng còn chưa chịu động một chút!