Lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Nhất, Lam Hòa lạnh lùng nói: “Người tới!”
“Vâng, chưởng quầy !” Người lên tiếng trả lời là Tiểu Quang!
“Phân phó xuống, Lạc Tiểu Y cả gan làm loạn, bản công tử muốn nhốt hắn lại. Trong lúc nhốt, không có mệnh lệnh của bản công tử, bất
luận kẻ nào cũng không thể cho hắn một hột cơm, một giọt nước uống!”
Thanh âm của Lam Hòa trầm trọng lạnh như băng, đằng đằng sát khí! Tiểu Quang không khỏi rùng mình, lập tức đáp: “Dạ!”
Hai mắt nhìn chăm chú thật sâu vào Lạc Tiểu Y, Lam Hòa tiếp tục nói: “Tiểu tử này rất gian hoạt, sau khi khóa cửa phòng chứa củi, không có
mệnh lệnh bản công tử, ai cũng không được tới gần nơi này!”
Mắt thấy Lam Hòa xoay người sẽ rời đi, Lạc Tiểu Y vẫn đang bị sát khí dọa ngây người bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn vội vàng nhảy dựng, khàn
giọng hô: “Oan uổng a, ta oan uổng a!”
Vừa thét đến đây, liền đối diện với hai mắt Lam Hòa khinh miệt lạnh
như băng, Lạc Tiểu Y không khỏi sửng sốt, ***, kêu sai rồi! Di, dưới
loại tình huống này hẳn là kêu cái gì a?
Hắn còn đang trầm tư, cửa phòng củi đã muốn phanh một tiếng gắt gao
khóa lại. Nghe được tiếng bước chân đi xa, Lạc Tiểu Y căng cổ họng, lớn
tiếng gào thét: “Coi mạng người như cỏ rác a! Nói không giữ lời
a! Họ Lam , đại trượng phu một lời tứ mã nan truy, ngươi đáp ứng hôm nay ta phạm lỗi toàn bộ không so đo rồi, ngươi này tên lật lọng, ngươi này
tên béo nhờ nuốt lời! Ngươi, làm sao ngươi có thể đối xử với người thân
ái của ngươi như vậy?”(Myu:Ta bó chiếu với Y Y rồi :)))
Đang quang minh chính đại mà bước đi, Lam Hòa kiên định đi về phía
trước, nghe được một câu cuối cùng thì dưới chân lảo đảo một cái, hung
hăng té lăn trên đất! Hắn vừa té, thì khối thịt cầu mập mạp, vóc dáng
thấp lùn Lý đầu bếp lập tức rầm rầm rầm vội vàng chạy tới, theo bước
chân của hắn, trên mặt phát ra tiếng ong ong chấn động!
Vội vàng chạy đến trước mặt Lam Hòa, Lý đầu bếp nước mắt lưng tròng,
khuôn mặt bi thương hướng về phía Lam Hòavừa mới bò dậy kêu lên: “Công tử a, lão nô đã nghĩ thông suốt rồi, công tử nếu thật sự là thích cái
Tiểu Nhất kia, lão nô liền ủng hộ công tử. Công tử ngươi thật sự không
cần phải vì lừa gạt lão nô, đem người bên gối nhốt lại. Nhìn ngươi
thương tâm ngay cả đường cũng đi không xong nữa à!”
Bùm một tiếng, Lam Hòa vừa mới đi được hai bước nghe vậy lại té ngã
trên đất. Hắn té xuống thì vừa hay gần đó có một tảng đá lớn, mắt cá
chân cũng vừa hay đặt trên tảng đá, lập tức, lam Hòa hừ nhẹ một tiếng,
ôm mắt cá chân nắn thử hai lần, cũng không có đứng dậy!
Lý đầu bếp vừa thấy vậy, nước mắt lập tức rơi như mưa, thương tâm
muốn chết, hắn vươn tay cánh tay, ôm thật chặt Lam Hòa đang giãy giụa
muốn đứng lên, ngăn cổ họng lên tiếng khóc lớn! Động tác vừa bổ nhào về
phía trước vừa kéo này của hắn, làm Lam Hòa đang giãy dụa đứng lên một
nửa , rõ ràng nghe được chỗ mắt cá chân của bản thân truyền đến thanh
âm “Phựt phựt”, đảo mắt nhìn mắt cá chân sưng to lên
một nửa, Lam Hòa nhắm hai mắt lại, nhận mệnh thừa nhận tiếp xúc thân mật với thân hình thật lớn của Lý đầu bếp!
Gào thét hai tiếng xong, phát hiện tiếng bước chân càng ngàycàng xa,
dần dần rốt cuộc nghe không được nữa. Lạc Tiểu Y vô lực nằm vật xuống ở
trên đống củi, nhìn nóc nhà giăng kín mạng nhện lẩm bẩm nói: “Rõ ràng đáp ứng ta rồi, sao có thể nói không giữ lời chứ?”
Hai mắt hắn quay tròn chuyển hướng lên khóa phòng củi, khóe miệng
khinh thường bĩu lên. Quay đầu, sau khi thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, Lạc Tiểu Y ngáp một cái, phất phất tay nói: “Ngủ ngủ, ***, buổi sáng thức dậy quá sớm, vừa vặn thừa dịp lúc này hảo hảo ngủ một giấc.”
Củi có điểm cấn da, bất quá Lạc Tiểu Y là loại người nào? Cái dạng
khổ gì chưa có ăn qua? Lập tức hắn trở người, sau khi tận lực chọn một
cái vị trí thoải mái, liền ung dung ngủ thẳng cẳng .
Cảm giác này, như là ngủ thẳng đến lúc trời đất âm u, lúc Lạc Tiểu Y tỉnh lại, phát hiện bên ngoài hoàn toàn không có ánh sáng.
Hắn vừa đứng lên, bụng chính là một trận sấm rền. Lạc Tiểu Y duỗi cái lưng mệt mỏi, vươn tay nhu nhu hai mắt ngủ đến mơ hồ , thì thào nói: “Ân, đói bụng rồi, ăn no rồi trở về ngủ.”
Dứt lời, hắn chậm rãi tiêu sái đến cửa phòng củi, cúi gập thắt lưng,
tại từ trong giầy sờ soạng vài cái, lại đứng lên thì trong tay liền có
một thanh sắt lớn hơn cây trâm một tí.
Đem thanh sắt kia bỏ vào kẽ hai cửa phòng củi tùy ý đảo vài cái, đại
môn chi nha một tiếng liền lay động mở ra. Lạc Tiểu Y lặng lẽ vươn đầu
nhỏ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, sau khi thấy không có người, vội
vàng như làn khói chạy ra. Chạy ra ngoài rồi, hắn còn không quên cẩn
thận đóng cửa phòng củi lại.
Lặng yên không một tiếng động hướng phòng bếp đi đến, may mắn bây giờ là lúc ban đêm yên lặng nhân tĩnh, nhìn đến đại sảnh tửu lâu còn có
tiếng người truyền đến, Lạc Tiểu Y ngẩng đầu nhìn ngân hà đầy trời, cùng với trăng sáng cong cong, thầm suy nghĩ, hiện tại hẳn là còn chưa tới
giờ tý đi?
Đi vào cửa phòng bếp, hắn vươn đầu dò xét, hì hì, bên trong không có ai.
Vèo một tiếng, hắn như con chuột mon men đi vào. Nhẹ tay nhẹ chân
vạch cái nồi, ân, bên trong không có gì, lại mở cửa tủ bát ra, soạt,
dưới tầng một có mấy thứ đồ ăn còn nóng hầm hập thơm ngào ngạt, trong đó rõ ràng có tổ yến cùng tay gấu.
Tay vừa đưa đến trước mặt tay gấu, Lạc Tiểu Y ngừng lại một chút, thì thào lẩm bẩm: không được, nói không chừng tay gấu này là cho chuẩn bị
đại khách nhân, bất kể là mèo hay là chuột, thích ăn tay gấu là không
nhiều, ta lấy cái khác.
Động tác hắn nhanh chóng, liền đến bên cạnh mấy thứ thịt bình thường
một chút để ăn. Lúc ăn say sưa, vẫn không quên chừa lại hai miếng thịt
có đóng dấu.
Sau khi hai ba cái giải quyết bụng xong, Lạc Tiểu Y cẩn thận đem hết
thảy sửa sang lại, sau đó lại lặng yên không một tiếng động chạy tới chỗ phòng chứa củi, thẳng đến hắn lại tự giam mình ở trong phòng củi, còn
không có kinh động bất kỳ kẻ nào.
Vỗ bụng ăn đến căng tròn , Lạc Tiểu Y hạnh phúc cười tít mắt, ngủ
phòng củi thật đúng là hạnh phúc a, chuyện gì cũng không cần làm, còn có thể ăn no ngủ ngon. Quyết định, về sau làm tiểu nhị cực khổ quá, ta
thỉnh thoảng đến sài phòng thoải mái một chút!
Lam Hòa tiểu tử đó cũng không biết là quên mất hay là cố ý, cửa ải
này, thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau, mới khiến cho Tiểu Quang đưa tới một cái bánh bao cứng rắn đến có thể ném chó vỡ đầu, cùng với một chén nước trong. Lạc Tiểu Y làm bộ như cảm động đến rơi nước mắt. Sau khi
nhận lấy, chờ Tiểu Quang vừa đi, liền đem bánh bao chôn đến phía dưới
đống củi, bắt nó làm lương thực cho mấy con chuột.
Đến chạng vạng ngày thứ ba, thời điểm Tiểu Quang lại đưa đồ ăn, cũng
không biết vì sao, tiểu tử này rất là chăm chú, từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Tiểu Y một phen. Nhìn đến ánh mắt kỳ quái của Tiểu Quang, Lạc
Tiểu Y bỗng nhiên nghĩ tới một cái vấn đề chính mình xem nhẹ, hắn mỗi
ngày ăn no ngủ ngon như vậy, mặt mày hồng hào, này cũng không hợp với
tình cảnh trước mắt hắn a?
Quả nhiên, Tiểu Quang đưa đồ ăn qua nhanh chóng chạy đi, một lát sau, liền nghe được tiếng bước chân Lam Hòa tao nhã rỗi rãnh chậm rì rì
hướng phòng chứa củi đi tới.