“Làm phiền Chu công tử hỏi, tiểu nhân gọi là Lạc Tiểu Y.”
“Lạc Tiểu Y a? Ừa, ngươi ở Lạc Dương này đã bao lâu rồi?”
Di? Lạc Tiểu Y trừng mắt, ngẩng đầu nhìn Chu công tử. Thấy khuôn mặt
tuấn tú của hắn vẫn đang lộ vẻ lạnh lẽo vạn năm không đổi, hắn vội vàng
cúi đầu, cung kính trả lời: “Hồi gia , tiểu nhân là người Dương Châu, đến thành Lạc Dương vẫn chưa tới ba tháng.”
“À!”
Thanh âm rất nhạt, nghe không ra là thất vọng hay là cái gì. Chính là Lạc Tiểu Y bỗng nhiên cảm giác được trên người lại lạnh thêm ba phần.
“Ngươi lui ra đi.”
“A?” Lạc Tiểu Y lại nhấc đầu lên, sững sờ nhìn Chu
công tử. Thấy trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương có một cỗ mất kiên
nhẫn lạnh lùng đầy sát khí thì cuống quít đứng dậy, cẩn thận lui ra
ngoài cửa: “Vậy tiểu nhân đi đây.”
Rầm ——
Cửa phòng lại gắt gao bị đóng lại, Lạc Tiểu Y sau khi hướng về phía
ván cửa há miệng trừng mắt bận rộn một hồi, vui vẻ vung hai tay, bước
chữ bát (đi hai hàng) thong thả đi xuống đại sảnh.
Ai! Con người nếu gặp may mắn, thì đến ván cửa cũng ngăn không được!
Ta tuy rằng tiếp đãi một cục băng, nhưng mà có thể có đĩnh bạc lớn như
vậy tới tay, hạnh phúc a! Có bạc bỏ vào tay áo đời người thật là quá
hạnh phúc rồi!
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu hướng về phía cửa phòng đóng chặt kia
quăng một cái mị nhãn, đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người vươn đầu ra, mặt đối mặt cùng mị nhãn của hắn!
Mà cái tên nhận mị nhãn hắn , đúng là Chu công tử có khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia!
Ôi!
Mắt to của Lạc Tiểu Y trong nháy mắt trợn đến cực hạn, cơ hồ là đột
nhiên, hắn nhanh kinh khủng, lấy tốc độ nhanh như điện xẹt đưa tay phải
ra cầm gương mặt của mình, cúi lưng xuống hướng Chu công tử nói: “Tiểu nhân vừa rồi đau răng, mắt cũng nhập nhèm rồi, bởi vậy chớp chớp
vài cái. Công tử chớ trách, chớ trách, tiểu nhân sẽ cút ngay.”
Cơ hồ là tiếng nói vừa dứt, vèo một tiếng, người nào đó vọt đến đầu
cầu thang, khi Chu công tử lại chớp mắt một cái, bóng dáng Lạc Tiểu Y đã hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn!
Mặt không chút thay đổi nhìn hướng hắn biến mất, Chu công tử xoay người lại trở vào trong phòng.
Bộp bộp!
Vỗ vỗ ngực bản thân, Lạc Tiểu Y thống khổ tỉnh lại. Xem ra làm người
thật sự không thể hành động sau lưng người ta a! Lần trước làm mặt quỷ
bị Lam Hòa bắt gặp, sau đó liền phiền toái không ngừng. Lúc này quăng
cái mị nhãn cũng bị con heo băng kia vừa vặn nhận được. Ai ya , trăm
ngàn lần đừng khiến ta gặp phải cái nợ đào hoa gì nữa a!
Nghĩ tới gương mặt lạnh lùng của hai đại mỹ nam kia, khuôn mặt nhỏ
nhắn của Lạc Tiểu Y đau khổ thầm nghĩ: người khác đào hoa ít nhất còn có hoa rơi xuống, ta mà đào hoa thì. ***, xui xẻo, thật là xui xẻo a!
Khi Lạc Tiểu Y xuống đại sảnh thì mới phát hiện chỉ một chốc công phu này, mưa to đã ngừng. Bên ngoài gió êm sóng lặng, chỉ là qua một trận
mưa, ở ngã tư đường thành một mảnh nước ngập mênh mông.
Trời đã tối đen!
Đêm nay, điều làm cho Lạc Tiểu Y có chút thất vọng là, hắn cư nhiên
ngủ rất an ổn. Căn bản không có mỹ nam đui mù nào chạy lại quấy rầy một
phen, chuyện quá đáng nhất là, bọn họ cư nhiên cũng không chịu xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Lạc Tiểu Y hấp tấp chuẩn bị tốt
bữa sáng cho Chu công tử, vừa rụt lại cổ chuẩn bị nhằm phía nội viện .
Bỗng nhiên một trận tiếng vó ngựa rung trời vang lên.
Tiếng vó ngựa vang ầm ầm vang lên trong buổi sáng sớm yên tĩnh, khiến Lạc Tiểu Yvừa quay đầu lại nhìn xung quanh thì nghe vài tiếng quát khẽ
truyền đến, đồng thời, tiếng vó ngựa ngừng trước cửa tửu lâu, bốn người
lập tức nhảy xuống lưng ngựa!
Bốn người này một thân áo trắng, ở bên trong đám sương lạnh lẽo sáng
sớm, thân ảnh của các nàng mờ mờ ảo ảo. Khi Lạc Tiểu Y chậm rãi đi tới
cửa, bốn nàng đồng thời vươn tay lấy mũ sa trên đầu xuống, lộ ra bốn
khuôn mặt mỹ lệ đặc sắc.
Lạc Tiểu Y hạ thắt lưng, cung kính cao giọng kêu lên: “Bốn vị là tới ở trọ?”
“Ưà, ở trọ, dùng cơm. Tiểu nhị, ngươi cần phải hảo hảo chiếu
cố mấy con ngựa đó, nếu là có chỗ nào không chu toàn, cẩn thận bổn tiểu
thư lấy đầu của ngươi!”
Lạc Tiểu Y rùng mình, cúi đầu, vội vàng cung kính nói: “Dạ, tiểu nhân nhất định sẽ coi chừng ngựa của các vị !” Kéo dây cương của bốn con ngựa qua, Lạc Tiểu Y hướng về phía trong hành lang căng cổ họng rống: ” Khách quý đến, mang rượu và thức ăn tốt nhất lên đây!”
Sau khi rống xong hắn nắm chúng ngựa dắt thẳng đến chuồng. Vừa cúi
đầu hắn vừa lau mồ hôi không thôi: Ai ya , mấy người giang hồ này tại
sao lại tụ tập tới đây rồi? Tối hôm qua vừa tới một tên sát tinh, hôm
nay lại tới bốn tên nữa!
Khi Lạc Tiểu Y an trí bốn con ngựa thật tốt, cẩn thận đe dọa người
chăn ngựa, lại nâng cằm lên vì kiếp sống nho nhỏ tiểu nhị của bản thân
mà thương cảm một chốc, quay lại đại sảnh thì bốn mỹ nữ đã ở trong hành
lang dùng bữa sáng .
Bốn nữ tử này đều ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, mỗi người
một thân áo trắng, không thấy phiêu nhiên như tiên, người người lại có
vẻ kiều mỵ dị thường.
Trong hành lang, liên tiếp xuất hiện khách, ít nhất cũng có mười mấy
người, nhìn đến bốn tiểu mỹ nhân diện mạo khác nhau này đồng thời ngồi
một bàn, chẳng những không có người nào nói bừa caí gì, thậm chí tiếng
ăn cơm nói chuyện so với bình thường còn im lặng hơn. Nhiều kẻ lại vội
vàng đem đồ ăn tọng vài cái vào miệng, sau đó, liền vội vàng nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
Ở bên cạnh bốn mỹ nữ , Tiểu Quang chạy tới chạy lui hầu hạ. Lạc Tiểu Y rõ ràng nhìn đến, tiểu tử này có sắc đẹp ở bên, diễm phúc tận trời, giờ phút này gương mặt xanh đen, vừa cười ít mắt, vừa thỉnh thoảng lau trán của mình. Chậc chậc, hài tử đáng thương! Thật sự là chưa từng gặp việc
đời a!
Tròng mắt vừa chuyển, thân mình Lạc Tiểu Yco rụt lại, cẩn thận quét
qua góc, nhanh chóng hướng vào trong viện chạy đi. Mới chạy đến một nửa, một trận tiếng bước chân từ đầu thang lầu truyền lên, theo đó, một mỹ
nam tử tuấn mỹ không tỳ vết xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không biết tại sao, Lạc Tiểu Y đang chạy trốn rất thuận lời vừa thấy
được người tới, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to. Hắn vỗ về ngực của bản thân, cước bộ ngừng một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
lộ vẻ vui mừng.
“Chưởng quầy .” “Công tử.”
Ở bên trong tiếng chào hỏi của nhóm nhân viên, Lam Hòa chậm rãi đi
vào đại sảnh, trên khuôn mặt tuấn nhã là nụ cười chân thành, hàm răng
trắng như tuyết dưới ánh nắng sáng sớm phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bốn mỹ nữ áo trắng đang im lặng cúi đầu dùng cơm, nghe tiếng chào hỏi vang lên đồng thời nhấc đầu, vừa ngẩng đầu lên chống lại Lam Hòa, bốn
nàng đều sửng sốt, tiếp theo, bốn ánh mắt đồng thời hiện lên một chút
kinh dị.
Tiếp theo, cô gái ngồi đầu tiên bên trái, vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn
lại lộ ra một cỗ thành thục khác thường , nhìn Lam Hòa chằm chằm. Nàng
nhìn chuyên chú như thế, thẳng đến ba đồng bạn thấy thế liền nhìn nhau,
đồng thời cười khẽ một tiếng cũng không thèm phản ứng.
Lam Hòa sau khi hai mắt lược lược đảo qua bốn nữ nhân này, liền ở
trong hành lang chẵng rõ cố ý hay vô ý chuyển động. Chỉ chốc lát, hắn
rốt cục trong góc lục soát ra Lạc Tiểu Y, khóe miệng mỉm cười, bàn tay
giương lên trong không trung: “Tiểu Nhất a, tới đây một chút.”
“Dạ? Tiểu nhân lập tức tới ngay.” Lạc Tiểu Y vui vẻ đáp lời, dưới chân tỏa khói, trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên người Lam Hoà.