Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 110: Chương 110: Nổi Giận




Lời này vừa ra, cả Lạc Tiểu Y lẫn Lam Hòa đều giật mình. Lập tức Lam Hòa lùi lại một bước nhìn xung quanh. Chân cao chân thấp, làm một tư thế sẵn sàng chuồn đi.

Lúc này, Lê Duẫn cũng không buông tha tiếp tục nói: ” Rõ ràng ngươi cùng với hắc y nam tử kia mới là đồng tính, sao lại nói là Lam ca ca, chuyện này là do ngươi nói dối đúng không?”

Lạc Tiểu Y không dám nhìn Lam Hòa, hắn rất muốn xoay chân chuồn đi mất, nhưng hắn cũng biết, Thiên Lý Hương lớn như vậy, hắn thoát được mồng một, nhưng không thoát được mười lăm.

Miệng mím chặt, Lạc Tiểu Y lặng lẽ nâng nửa bên mặt lên, lại lặng lẽ đong đưa mắt, xuyên qua hàng mi dài nhìn Lam Hòa.

Vừa thấy, ánh mắt hắn chạm trán với ánh mắt của Lam Hòa. Lạc Tiểu Y sợ hãi vội vàng co rụt lại, chưa tới nửa khắc, hắn lại lặng lẽ nhìn về phía Lam Hòa.

Biểu tình của Lam Hòa lại rất bình tĩnh, trong cặp mắt kia toát ra cảm xúc phức tạp. Hắn nhìn nhìn Lạc Tiểu Y, bắt gặp ánh mắt của hắn thì khóe miệng Lam Hòa nhấc lên, thản nhiên nói: “Đúng vậy a, bản công tử cũng rất muốn biết, Lạc Tiểu Nhất, ngươi có thể nói sự thật cho ta biết được hay không?”

Lạc Tiểu Y rùng mình một cái. Tròng mắt hắn không ngừng chuyển tới chuyển lui, lại chỉ a a a không phát ra được tiếng nào.

Lê Duẫn thấy thế, ổn định tinh thần lại. Nàng oán hận nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, môi giật giật, lại liếc mắt nhìn Lam Hòa một cái sau đó khép miệng lại.

***, chạy không thoát!

“Hắc hắc hắc hắc.”

Lạc Tiểu Y mở miệng cười, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, giờ khắc này, khuôn mặt tươi cười của hắn vô cùng hiền lành.

Tẻ ngắt! Phi thường tẻ ngắt!

Bất kể là Lê Duẫn hay là Lam Hòa, đều không có nửa điểm phối hợp với hành động của hắn. Lạc Tiểu Y cười ngây ngô một trận xong, rốt cuộc lúng ta lúng túng nói: “Kỳ thật, cái kia, cái kia. . . . .” tròng mắt của hắn lập tức dừng lại, mở miệng nói: “Hắc hắc hắc hắc. Kỳ thật, tiểu nhân cùng với hắc y công tử kia quan hệ rất bình thường.”

Hai mắt liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc gì của Lam Hòa, một cỗ buồn bực cùng với tức giận khó tả nhanh chóng lao ra khỏi ngực hắn. Bởi vậy, Lạc Tiểu Y cố gắng đè nén ngực mình, không chớp mắt nhìn Lê Duẫn, thần khí, quyết đoán, kiên quyết nói: “Kỳ thật, tiểu nhân thực trung thủy, từ đầu tới cuối. Chỉ có tiểu nhân và chưởng quầy mới là đồng tính thôi!”

Lời này vừa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Duẫn trắng bệch, nàng quyết đoán quay đầu nhìn Lam Hòa . Mà Lạc Tiểu Y, thân thể không khỏi lùi về phía sau vài bước, hắn vừa định nhanh chân chuồn đi, vừa động thân vừa chớp mắt, cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lam Hòa.

Lê Duẫn môi run run, nhìn Lam Hòa dồn dập kêu lên: “Lam ca ca, những lời hắn nói. Đó không phải là sự thật, đúng không?”

Lam Hòa không trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức khẩn trương của Lạc Tiểu Y , thì một loại cảm giác vui thích kỳ lạ đột nhiên trào ra trong đầu hắn.

Hắn bước lại gần Lạc Tiểu Y. Cách hắn chừng mấy tấc mới dừng lại, cúi đầu, lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, Lam Hòa thản nhiên nói: “Lạc Tiểu Nhất. Giữa chúng ta có quan hệ gì? Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?”

Giọng nói của hắn mặc dù lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không hề lạnh, Lạc Tiểu Y thậm chí có thể nghe được. Trong tiếng nói kia có che dấu vài phần vui vẻ.

Nới lỏng răng nanh cắn môi dưới. Tròng mắt đen thùi tròn xoe của Lạc Tiểu Y tỏa sáng lấp lánh. Hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa. Ngây ngốc nhìn, dường như không biết nên phản ứng như thế nào.

Lê Duẫn thấy Lam Hòa không thèm quan tâm đến câu hỏi của mình. Trong lòng đau khổ, nàng đi vài bước đến bên cạnh hai người, tay nhỏ bé cầm tay áo Lam Hòa, cất giọng thanh thúy nghẹn ngào nói: “Lam ca ca, huynh vẫn chưa trả lời muội.”

Lam Hòa hạ thấp mí mắt, không chút để ý liếc mắt nhìn Lê Duẫn một cái, nhíu mày nói: “Muội đứng sang một bên đi.”

Lời vừa nói ra, gương mặt tươi cười của Lê Duẫn lập tức nhăn lại. Môi nàng giật giật, thật lâu mới lên tiếng: “Lam ca ca, huynh, huynh nói cái gì?”

Lam Hòa có điểm đau đầu xoa xoa trán, một lát sau, hắn khẽ thở dài: “Duẫn muội, có việc gì nói sau.”

Dứt lời, hắn chuyển hướng về phía Lạc Tiểu Y, bàn tay to duỗi ra, chuẩn xác tóm lấy cổ áo hắn, tiếp theo, là cổ tay, mủi chân điểm một cái, liền nâng Lạc Tiểu Y lên nhẹ nhàng bay vào trong rừng cây.

Hành động này của Lam Hòa , Lê Duẫn vốn không lường trước. Trong lúc nhất thời, nước mắt nàng còn chưa kịp chảy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn bóng lưng của hai người kia càng lsuc càng xa dần. Ở trong tiếng hô to gọi nhỏ của Lạc Tiểu Y, cặp mắt của nàng càng ngày càng tỏa sáng: “Lam ca ca cư nhiên đối xử với Lạc Tiểu Nhất như vậy, đâu có giống cách thức đối đãi với tình nhân? Hóa ra là do ta đoán mò a.”

Giờ phút này, hai tay Lạc Tiểu Y gắt gao cầm cổ áo, đồng thời, buồn bực hét lớn: “Lam Hòa, ngươi buông ta xuống. Lam Hòa cái tên hỗn đản này, sao ngươi có thể đối đãi với ta như vậy? Có nghe hay không, mau thả ta xuống, ***, ngươi làm hại ta mất hết mặt mũi rồi!”

Đi thẳng đến sâu trong rừng cây, tay Lam Hòa mới buông lỏng. Lạc Tiểu Y lộn một vòng trên không trung, vững vàng tiếp đất. Hắn lấy tay xoa xoa cổ. Thoải mái hơn một chút, hắn lập tức xông lên vài bước, tức giận trừng mắt nhìn Lam Hòa: “Ngươi, sao ngươi có thể tóm ta đi như vậy?”

“Vì sao không thể? Đây cũng không phải lần đầu tiên!”

“Đương nhiên không được! Vừa rồi ở nơi đó có Lê Duẫn. Ngươi phải cho ta mặt mũi chứ!”

“A, đây là vì sao?”

. . .

“Lạc Tiểu Nhất, ngươi mau nói, vì sao Lê Duẫn ở nơi đó thì không được, bản công tử sẽ cho ngươi mặt mũi?”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tới gần của Lam Hò, còn thêm hơi thở nam tính kia. tròng mắt Lạc Tiểu Y vòng vo chuyển hai lượt, rốt cuộc hạ thấp giọng: “Ta, ta cũng không biết, dù sao cũng không nên làm vậy.”

Lam Hòa cười nhẹ, lui về phía sau hai bước, hai tay ôm ngực, đánh giá Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới một hồi lâu, hắn mở miệng nói: “Lạc Tiểu Y, Chu công tử đã phát hiện cái gì liên quan đến ngươi? Tại sao hắn đột nhiên lại có hứng thú lớn với ngươi như thế?”

Lạc Tiểu Y hừ một tiếng, quyết đoán xoay đầu chín mươi độ về hướng bên trái, hai mắt rất có hứng thú nhìn chằm chằm một cành khô đang lay động.

Thấy Lạc Tiểu Y không thèm quan tâm đến câu hỏi của mình, Lam Hòa lạnh lùng cười: “Chuyện này, bản công tử thập phần hiếu kỳ. Sao, ngươi không muốn nói rõ ư?”

Nói tới đây, giọng nói của hắn trầm thêm vài phần, mang theo hơi lạnh tỏa ra cả người. Lạc Tiểu Y rùng mình một cái, rốt cuộc quay đầu nhìn Lam Hòa. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc, tuấn tú như ngọc điêu khắc kia thì sự nhát gan vừa xuất hiện lập tức bị tức giận thay thế.

Bởi vậy, Lạc Tiểu Y mím môi lại, vừa nhắm mắt, cắn môi dưới nói ra từng câu từng chữ: “Sao,nếu tiểu nhân không nói, chưởng quầy có thể giết tiểu nhân phải không?”

Lam Hòa gắt gao dừng ở trên mặt của hắn, hơi hơi nghiêng thân, tay phải cầm cổ áo của hắn, hơi thở đều phun đến trên mặt Lạc Tiểu Y : “Lạc tiểu công tử thật sự có bản lãnh, một thiếu niên, cư nhiên có thể làm cho nhiều người động tâm như vậy.” Dừng một chút, hắn cười lạnh ra tiếng: ” Hóa ra Lạc Tiểu Nhất cũng rất có cốt khí. Xem ra, đã thật động tâm đối với Chu đại hiệp . Muốn bản công tử giúp, đưa ngươi cho hắn hay không?”

Nói tới đây, hàm răng của hắn cắn lại, trong giọng nói có sự tức giận không thể che dấu hết.

Lạc Tiểu Y kỳ quái mở to mắt nhìn Lam Hòa , ánh mắt chớp chớp, hắn kinh ngạc nói: “Chưởng quầy, sao người lại hắn tức giận như vậy?”

Nhìn khuôn mặt rất hiếu kỳ của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa càng thêm biến sắc mặt. Lạc Tiểu Y cẩn thận lui ra phía sau nửa bước, lông mi thật dài phẩy a phẩy: “Công tử gia, tiểu nhân là người tự do, tiểu nhân cũng chỉ ký khế ước làm việc với người trong một năm. Cái kia, người không có tư cách đem tiểu nhân đi tặng cho người khác .”

Lại len lén lui ra phía sau mấy bước, Lạc Tiểu Y có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Lam Hòa biến đen, ủ dột nhìn mình chằm chằm, nhỏ giọng nói : “Cái kia, công tử gia, theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của tiểu nhân, người tựa hồ đã thật sự thích tiểu nhân rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.