Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 60: Chương 60: Phiền Toái Lại Bắt Đầu A!




“Ta muốn thấy ngươi xấu hổ .” Lạc Tiểu Y thốt ra những lời này.

Da mặt Chu công tử đông dày ba thước, chưa từng nghĩ qua là Lạc Tiểu Y sẽ nói như thế. Hắn vừa đông lại, hàn khí bao phủ ở trên người Lạc Tiểu Y bỗng nhiên buông lỏng.

Thở ra một hơi, thể cốt Lạc Tiểu Y mềm nhũn, cũng nhịn không được nữa ngã ngồi ngay đó.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, Chu công tử vốn đang đứng thẳng như cây tùng, bỗng nhiên trên gương mặt tuấn lãng hiện ra một chút đỏ ửng khả nghi. Vệt đỏ ửng vừa hiện liền nhanh chóng mất đi, trong nháy mắt, Chu công tử tức giận nhíu mày.

Nhếch môi mỏng, nhìn người Lạc Tiểu Y đang co thành một đoàn, Chu công tử phất tay áo rời đi, khi hắn nhanh chóng bỏ đi, không biết vì sao, hai tròng mắt lạnh như băng của hắn, bỗng nhiên sự tức giận biến mất, chợt hiện lên ý cười.

Thật lâu sau Lạc Tiểu Ytỉnh lại thì thân ảnh con heo băng đã biến mất.

Vô lực bấu víu vách tường đứng lên, Lạc Tiểu Y nhìn hai chân mình còn đang run ru , vỗ thật mạnh một cái trên đầu gối! Một tay này đánh ra, đầu gối lập tức cứng rắn vài phần, ai ya, nhưng bàn tay hắn lại sưng đỏ vài phần. Khóe miệng co lại thổi lên bàn tay mấy hơi, Lạc Tiểu Y nghiêng đầu suy nghĩ .

Không đúng nha, con heo băng vì sao không nói lời nào để ta ở đây đi mất rồi? ***, chẳng lẽ tiểu tử này bởi vì ta có giúp hắn, cho nênngượng ngùng với ta ?

Ai ya, thật không phải bạn tốt, ta đã đến đây rồi, cũng không mang ta đi xem náo nhiệt một chút a. ***, ta chỉ xem ngươi xấu hổ chẳng lẽ sẽ làm ngươi rớt mất vài miếng thịt sao?

Biết không còn có cách nào đuổi theo con heo băng, khuôn mặt Lạc Tiểu Y khổ sở, dùng mười phần công lực trở về tửu lâu. Ai ya, ta lại để lọt ý đồ rồi a, thảm rồi, con heo băng về sau nhất định sẽ đề phòng ta . Ai ai ai, cỡ nào cũng khó thấy được cảnh tượng đó của hắn rồi, có lẽ ta về sau cũng không còn cơ hội nữa rồi. Ai, bộ dạng Lam Hòa tuy rằng bình thường rất tốt, nhưng tiểu tử đó da mặt quá dầy, tất nhiên sẽ không xấu hổ , tất nhiên sẽ làm cho việc xem náo nhiệt của ta mất rất nhiều lạc thú a.

May mắn may mắn, trong tửu lâu còn có bốn ác bà nha. Các nàng gặp chuyện lớn như vậy cũng không có rời đi tửu lâu, chắc chắn là còn có mưu đồ .***, ta lần này nhất định phải cẩn thận, náo nhiệt này nhất định phải xem thành công a!

Lạc Tiểu Y, hắn tuy rằng làm Lưu Thập Nhị công tử mất hết mặt mũi. Nhưng tiểu tử đó nhìn là biết như một cái xương sụn tôm (ý nói là: mềm không quá cứng ngắc, để ý), chắc sẽ không gây bất lợi đối với mình rồi, cho nên Lạc Tiểu Y đem hắn quên mất không còn một mảnh .

Chỉ chốc lát đã xông về tửu lâu, Lưu Thập Nhị công tử đã đi mất, Lạc Tiểu Y đi đến bên cạnh Tiểu Quang, giúp đỡ hắn thu thập bàn ăn. Đúng lúc này, bốn thân ảnh màu trắng xuất hiện ở cửa cầu thang.

Lạc Tiểu Y theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn được rõ ràng khuôn mặt bốn nữ áo trắng . Nguyệt nhi cô nương đi cuối cùng, Lạc Tiểu Y nhìn không ra vẻ mặt của nàng. Nhưng thật ra nhìn ba mặt trước mắt này, hai mắt một mảnh hờ hững nhìn hắn, cũng biết được rồi.

***, xem ra các nàng thật sự không có hoài nghi đến trên người ta. Ừm, có cái gọi là củ cải thích rau xanh nha, Lê tiên tử kia có thể thích chưởng quầy , Nguyệt nhi cô nương cũng có thể chọn trúng thân thể bé bỏng của ta a. Thân thể ta tuy rằng còn nhỏ, nhưng mi thanh mục tú rất là ngon miệng, các nàng này tất nhiên luôn nghĩ đến có thể ăn một ngụm. Ha ha ha , ta thật đúng là càng ngày càng khiêm nhường rồi.

Trên mặt bốn nàng đều có vẻ mỏi mệt, cũng không biết tối hôm qua các nàng làm gì.

Bốn nàng đi đến bàn ở phía sau ngồi xuống, Lạc Tiểu Y lập tức cúi người, cao giọng kêu lên: “Bốn vị tiên tử, không biết có phải giống như cũ hay không a?”

Nguyệt nhi cô nương hai mắt quay tròn đặt ở trên mặt của hắn, thấy hắn mở miệng không khỏi cười ngọt ngào. Cười đến khi Lạc Tiểu Y mắt nổ đom đóm, ngồi ở bên trái Nguyệt nhi là người đàn bà cao cao đẹp như hoa, hé môi mỏng nói: “Như cũ, tiểu nhị ca, làm cho bổn tiểu thư một phần khác là cơm chiên hải sản cùng với cá mú sống xắt lát.” (e..hèm: ta là dốt về mấy món Trung quốc lắm, ai có biết món gì thì nói cho ta sửa nha)

Lạc Tiểu Y kêu lớn: ” Cơm của các Tiên tử như cũ, nhưng thêm một phần cơm chiên hải sản cùng cá mú xắt lát .”

Hắn hô lớn xong, liền cười hì hì nhìn chúng nữ nói: “Các vị tiên tử, chậm rãi dùng.” Dứt lời, thân mình gập lại, liền chuẩn bị hướng phòng bếp phóng đi.

“Chậm đã!” Thanh âm dễ nghe truyền đến, chỉ thấy đàn bà cao cao đẹp như hoa kia thản nhiên nhìn Lạc Tiểu Y, môi anh đào khẽ mở: “Vị tiểu nhị ca này, ở lại đây đi. Sau khi chúng ta dùng cơm xong, giúp đem một phần “Cự thắng nô”* đưa đến trong phòng chúng ta . Ừa, là đưa đến phòng bổn tiểu thư đó nha.”

A?

Các nàng này muốn cùng ta gặp gỡ riêng. ***, ta mặc dù là tiểu ngọc thụ, nhưng cũng bắt đầu muốn trêu hoa ghẹo nguyệt a. Chẳng lẽ, ta sẽ rập khuôn theo chưởng quầy, bị người khác dụ dỗ gian dâm không thành?

Không đúng, rất không đúng, ta mặc dù có một chút ngọc thụ lâm phong nho nhỏ, nhưng thoạt nhìn bộ dạng đàn bà nàythực đứng đắn này. Chẳng lẽ, các nàng vẫn hoài nghi đến ta? Ai ya, ta đoán mò rồi, cao nhân thành Lạc Dương này tuy nhiều, muốn vạch trần ta đâu dễ dàng như vậy nha, ta sợ cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, trên mặt Lạc Tiểu Y lập tức chất đầy cười vui, hạ thắt lưng nói: “Dạ vâng, tiểu nhân sẽ nhanh chóng đưa tới.”

Lạc Tiểu Y tuy rằng tự giải thích với bản thân rồi, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn. Tuy rằng cách xa bốn nàng, nhưng lại mẫn cảm phát hiện, tầm mắt của các nàng thường thường rơi xuống trên người hắn.

Nhưng hắn cũng không dám chạy xuống nội viện, vừa rồi nhất thời nổi tính, ở trước mặt Lý đầu bếp cáo mượn oai hùm, hiện tại hắn có điểm sợ hãi cánh tay quạt bồ của Lý đầu bếp .

Nhưng dù không tình nguyện, mắt thấy bốn nàng sắp dùng cơm xong rồi, Lạc Tiểu Y cũng đành phải chậm rãi phóng xuống bếp. Hiện tại mặt trời lên chưa cao, trên cỏ vẫn còn sương sớm. Lạc Tiểu Y đứng bên giếng nước ngoài phòng bếp, cẩn thận tránh ra khỏi một đống cỏ dại, hắn nâng cổ họng quát: “Lý đại thúc, Cự thắng nô bốn vị tiên tử muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

Thanh âm vừa ra, trong phòng bếp không ngừng vang lên tiếng người cùng tiếng dao. Ngay lúc Lạc Tiểu Y vểnh tai, hai mắt chuyển động nhanh như chớp , một tiếng quát ồm ồm phẫn nộ truyền đến: “Miệng lưỡi trơn tru lắm, tiểu quỷ ngươi cả gan làm loạn, rống cái gì rống, sao chính mình không tự tiến vào lấy a?”

Lạc Tiểu Y nghe vậy chạy chậm tới cửa phòng bếp, đầu nhỏ của hắn ngó vào tìm hiểu, xem xét phòng bếp tràn ngập sương khói . Thấy thân thể thật lớn của Lý đầu bếp đưa lưng về phía hắn, lau mồ hôi như mưa, xoa xoa khôn mặt đầy bột bánh. Mà ở bên cạnh hắn, Lưu đầu bếp đang cẩn thận làm Cự thắng nô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y buông lỏng, vui vẻ nhảy đến trong phòng bếp. ***, hóa ra Lưu đại thúc có ở đây a, có hắn ở đây…, Lý đầu bếp sẽ không làm gì ta a.

Chuyên tâm nhìn Lưu đầu bếp càng làm càng hăng , Lạc Tiểu Y thấy hắn tinh tế khéo léo làm Cự thắng nô , liền chui qua. Ngón tay ở trên hộp đựng thức ăn ước lượng, nhẹ nhàng làm cho hộp đựng thức ăn ở ngón trỏ xoay xoay lòng vòng. Thân mình Lạc Tiểu Y như mèo, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng bếp.

Hít một hơi thật sâu, Lạc Tiểu Y chạy chậm lên lầu hai. Đi đến trước cửa phòng của đàn bà cao cao đẹp như hoa, hắn hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi. Sau đó vỗ ngực một cái, chỉnh lưng áo, miệng hơi mở, hất đầu, khí khái vạn lần, đề thanh đề khí kêu: “Tiên tử, tiểu nhân đã đưa cự thắng nô đến.”

*Cự thắng nô: Một loại bánh làm từ bột, bơ và mật ong, chiên trong dầu nóng, ngoài rắc mè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.