Lại là một đêm không ngủ. Nhưng nét mặt vẫn toả sáng!
Lạc Tiểu Y bận việc không ngớt đi xuyên qua hành lang, lúc này tất cả mọi người hồn nhiên quên mất chuyện ma quái tối hôm qua, về phần chuyện hay phát sinh trong sương phòng, nhân vật chính chưa làm kinh động đến
mọi người đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, cho nên mọi người cũng không
biết rõ tình hình.
Nguyễn Mạc hai vị tiểu mỹ nhân không có xuống dưới, Liễu công tử áo
trắng lại tinh thần phấn chấn ngồi trên vị trí của mình, nét mặt tươi
cười hơn hơn.
***, tiểu tử này là người thắng lớn nhất tối hôm qua, vô duyên vô cớ
thu được một đại mỹ nhân làm thiếp thất, đương nhiên phải vui sướng rồi! Lạc Tiểu Y âm thầm thở dài , lại muốn nói, ai, đáng tiếc đại công thần
là ta đây lại không dám tiến lên lĩnh thưởng.
Trong vô thức, Lạc Tiểu Y thường thường nhìn về hướng cầu thang. Vừa
nhìn hành lang trống trơn, hắn vừa nhíu mày trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi!
Hừ hừ , tên Lam Hòa kia, tên vương bát đản kia, lần này ta nhất định
phải hại hắn, ta muốn cho hắn khó chịu cùng cực! Lạc Tiểu Y nghiến răng
ken két.
Tuy rằng cho tới bây giờ, trong đầu của hắn chưa nghĩ ra được nửa chủ ý, nhưng ý niệm báo thù cũng đã xông thẳng lên trời!
Nghiến răng đến tận xế chiều, Lạc Tiểu Y mới biết, Lam đại chưởng
quầy cư nhiên sáng sớm đã rời khỏi nhà, qua một thời gian mới có thể trở về. Tin tức này làm Lạc Tiểu Y thống khổ không chịu nổi, rất có cảm
giác một chưởng đánh vào trong chăn.
Vẻ mặt ủ rũ, vô lực mang theo bầu rượu, Lạc Tiểu Y lượn qua lượn lại
giữa đám người đang dùng cơm trưa. Một ngày này thật quá nhàm chán,
chưởng quầy bỏ trốn mất dạng, Nguyễn Mạc hai vị tiểu thư không biết vì
sao, cũng không đi ra dùng cơm. Toàn bộ tửu lâu cũng như Lạc Tiểu Y,
tinh thần uể oải, rũ rượi.
Ai!
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, trong nháy mắt, một đội nhân mã liền xuất hiện ở cửa tửu lâu. Nghe
tiếng bước chân, mọi người đồng thời ngẩng đầu, hưng phấn nhìn về hướng
cửa.
Lạc Tiểu Y cũng nhạc nhiên ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu. Ách! Hắn hít một hơi thật mạnh!
Xuất hiện ở ngoài cửa phòng. Có hơn mười người. Mà đi tuốt ở đằng
trước, là hai nữ tử đội mũ sa. Tuy rằng các nàng đội mũ sa, mặc áo lụa
thêu hoa màu tím, Lạc Tiểu Y liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, hai người này đúng là Sở tiên tử cùng Mị nhi trong bốn nữ tử áo trắng kia!
Vù ——
Thân mình Lạc Tiểu Y nhoáng lên một cái, cơ hồ chỉ vừa không chú ý,
thân ảnh nhỏ nhắn của hắn liền biến mất ở trong đám người, xuất hiện ở
nội viện.
Như một đạo khói nhẹ bay vào trong phòng mình, Lạc Tiểu Y quơ quào
hai ba cái, liền sửa soạn được một cái túi hành lý. Nghĩ nghĩ, Lạc Tiểu Y viết lung tung lên trên bàn: ta đi làm việc cho chưởng quầy!
Để hành lý lên trên giường, Lạc Tiểu Y vội vàng cởi bỏ trang phục
tiểu nhị trên người, lấy một kiện quần áo bằng vải bố trên giường Tiểu
Quang để phủ thêm. Sau đó, mang túi hành lý lên lưng, phóng về hướng
tường vây.
Thân pháp hắn hơn người. Trong chốc lát liền vô thanh vô tức ra khỏi
phạm vi Thiên Lý Hương. Trừng lớn hai mắt hưng phấn đánh giá bốn phía.
Lạc Tiểu Y đã hoàn toàn biến thành một thiếu niên khờ khạo từ nông thôn
tiến vào thành thị.
Bà nội nó, ta phải chạy tới đâu trốn bây giờ? Ai ya, thật không ngờ hai ả đàn bà kia quay trở lại.
Trong tim của hắn buồn bã mất mát một trận. Một cỗ không nỡ khó nói
lên lời trào dâng trong lòng. Nhưng hắn cũng biết, lần này mình đã đắc
tội những nữ tử áo trắng này. Xuất phát từ thận trọng, lúc này không nên xuất hiện ở trước mặt các nàng. Ít nhất, trước khi xác định các nàng có nghi ngờ mình không, vẫn là cẩn thận mới tốt.
Đã thế, ta liền từ sáng lùi vào trong tối, cẩn thận mà quan sát hành
vi của những nữ nhân này một chút, chờ an toàn lại hiện thân cũng không
muộn.
Trước kia hắn còn có dự tính kiếm chút bạc liền rời đi Thiên Lý
hương. Nhưng cho tới bây giờ, hắn vừa nghĩ tới phải rời khỏi Lam Hòa,
rời đi hết thảy những thứ quen thuộc này, trong lòng liền buồn bã khó
chịu. Lạc Tiểu Y cũng không phải là một người thích làm cho mình khó
chịu. Lập tức, hắn liền quyết định, sau khi giải quyết xong chuyện này,
mình vẫn cứ làm tiểu nhị của mình đi. ***, ta còn chưa làm cho chưởng
quầy tróc ba tầng da mà!
Hiện tại việc hắn cần giải quyết nhất, là vấn đề ăn ở. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng vàng tươi phía đông, lại nhìn dòng người lui tới ở ngã tư
đường một chút, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ, đã lâu không đi ra ngoài chơi đùa
một trận rồi, cùng lắm ta lại đi xin ăn, vấn đề ăn ở còn có cái gì đáng
lo nữa?
Ngâm nga bài hát, Lạc Tiểu Y loạng choạng thân thể bé nhỏ, nện bước hình chữ bát, vui sướng nhìn xung quanh mọi nơi.
Phương hướng Lạc Tiểu Y đi tới, là Hoàng Thành. Khi hắn lắc lư đến
đường cái thì một trận tiếng ồn ào cùng tiếng vó ngựa từ phía trước
truyền đến.
Đối diện mà đến, là một đội con cháu nhà quyền quý ra roi thúc ngựa.
Có chừng hai ba mươi người, trong đó các cô gái vận trang phục đi săn
chiếm hơn một nửa. Ngựa của bọn họ phi rất chậm, đều nhịp chạy trên ngã
tư đường, bởi vậy, dân chúng ở ngã tư đường cũng không bối rối.
Nhìn đến những người này, Lạc Tiểu Y cúi đầu, thân mình co rụt lại,
trốn qua một bên. Vừa rồi quét mắt vài lần, hắn rõ ràng phát hiện trong
đó có Lưu đại tiểu thư, cùng với cô gái mặt tròn từng có ý với Lam Hòa.
Động tác của hắn không thể nói là không nhanh, nhưng ngay khi hắn vừa nhập vào trong đám người, đồng thời một giọng nói yêu kiều liền truyền
đến: “Di, đây không phải là tiểu nhị ca ở Thiên Lý hương sao? Thật đúng lúc, cư nhiên ở đây cũng có thể gặp được!”
” Tiểu nhị ca ở Thiên Lý hương ? A, Lưu tỷ tỷ, người tỷ nói
có phải là gã sai vặt có chuyện mờ ám với Lam Hòa công tử hay không ?” Một giọng nói trong trẻo tò mò đột ngột vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Lạc Tiểu Y đau khổ, ***, hôm nay canh giờ không tốt, lẽ ra không nên xuất hành!
Lưu tiểu thư cười hì hì đáp: “Đúng vậy a, đúng là tiểu nhị ca đó.” Nàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước đi đến hướng Lạc Tiểu Y đang so vai rụt cổ, cười nói: ” Lạc Tiểu Nhất, ngươi làm gì giả bộ sợ hãi như vậy? Hì hì, mau tới đây
cho mọi người xem nào, chúng ta vốn định đến Thiên Lý hương tìm ngươi,
thật không ngờ ở trên đường cũng có thể gặp được, quả nhiên là vận khí
tốt.”
Lưu đại tiểu thư vừa nói như thế, đám thiếu niên nam nữ bên người nàng đều cười khẽ một tiếng. Một giọng vịt đực truyền tới: “Nhất định phải mở mang kiến thức một phen, nghe nói ngay cả Lưu gia Thập Nhị công tử của các ngươi cũng thích tiểu tử này, hắn đích thị là một thiếu niên xinh đẹp tinh xảo mềm mại như nước.”
Hắn vừa nói như thế, lòng hiếu kỳ của mọi người càng lớn. Trong thời
gian ngắn, mọi người nhất tề ghìm chặt dây cương, nhảy xuống lưng ngựa,
xông tới hướng Lạc Tiểu Y.
Mắt thấy trốn không thoát, không đúng, có trốn cũng bằng không. Lạc
Tiểu Y tiến lên mấy bước, thẳng lưng một cái, mắt to chớp vài cái, ngẩng đầu nhìn Lưu đại tiểu thư: “Lưu đại tiểu thư hảo.”
Giọng nói của hắn yếu ớt, khiếp hãi , có vẻ rất sợ người lạ. Chống
lại ngũ quan xinh xắn của hắn, chúng thiếu niên nam nữ đều nghiêng đầu
đánh giá không ngớt. Một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, có một đôi mắt
dài nhỏ khẽ cười nói: “Hi, quả thật là tinh xảo như con gái. Bất quá Thập Nhị ca là loại người nào? Ta không tin bằng vào gương mặt này
có thể mê chết hắn.”
Lưu đại tiểu thư cười khẽ một tiếng: “Các ngươi đừng nhìn
tiểu tử này hiện tại khiếp hãi như vậy, vừa đến địa bàn của hắn a, cái
miệng nhỏ nhắn kia sẽ láu táu không ngừng. Thập Nhị nhà ta thích nhất là chơi đùa, thời gian này vì tiểu tử này, lại nặng nề không ít.”
Trước mắt bao người, Lạc Tiểu Y không được tự nhiên cúi đầu.
Một người thiếu niên cao lớn tuấn lãng, làn da trắng nõn đi lên, hắn
đánh giá Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới một lát, sau đó quay đầu cười nói với mọi người: “Bất quá là một thiếu niên bộ dạng thanh tú
chút, có cái gì đẹp đâu? A, Lưu đại tiểu thư, chúng ta đừng đi Thiên Lý
hương nữa? Không bằng đến Khánh quốc tự tham quan đi?”
Lời của hắn vừa mới rơi xuống, Lưu đại tiểu thư cười hì hì, tay nhỏ bé xoa chuôi roi, nói: “Vậy cũng không được, mấy ngày nữa là sinh nhật của Thập Nhị ca, bổn tiểu
thư lần này đến đây, là vì muốn tặng quà cho hắn, vốn đang lo lắng Lam
công tử không nể mặt, thật không ngờ vận khí tốt như vậy, cư nhiên ở
trên đường liền đụng phải tiểu tử này.”
Lạc Tiểu Y vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng
bệch. Cước bộ của hắn lập tức lui về phía sau, tiếng cười khẽ của Lưu
đại tiểu thư liền truyền đến: “Mọi người mau nhìn xem, tiểu tử
này rất thông minh a. Bổn tiểu thư mới nói nửa câu, hắn liền hiểu được ý tứ của ta. Mọi người mau mau vây quanh hắn, hôm nay nếu để cho lễ vật
bé nhỏ này chạy mất, ta sẽ hỏi tội các ngươi đó!”