Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 50: Chương 50: Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?




Lam Hòa tao nhã tiêu sái đến trước mặt bốn nàng, lúc Lạc Tiểu Y nhìn chăm chú, khẩn trương cùng chờ mong, hắn lại hai tay ôm quyền cười nói: “Bốn vị tiên tử, Lam mỗ hữu lễ.”

A? Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn, sao hắn lại không có ý định tính toán sổ sách rồi? Cái này sao có thể được? Chuyện này cũng thực quá đáng, lại định hù dọa ta rồi!

Đúng rồi, nếu hắn tính toán sổ sách…, chẳng phải đồng nghĩa với việc muốn Lê tiên tử phụ trách với hắn sao? Lam Hòa người này “công năng” có vấn đề, ngày sau nếu hắn qua cửa, thế nào cũng bị Lê tiên tử ngày ngày đánh chửi. Cho nên hắn giả câm vờ điếc, làm ngơ cho qua việc này!(Myu:bó tay với chị YY =.=)

Nhìn đến sự xuất hiện của Lam Hòa, bốn nàng nhìn nhau, đồng thời hành lễ nói: “Lam công tử khách khí.”

Thật là ngoan, mặt trời thật sự mọc từ đằng tây rồi a, làm sao mà bốn ác bà này lại khách khí như vậy?

Lam Hòa chào bốn nàng xong, quay đầu nhìn về phía Chu công tử, hướng hắn liền ôm quyền cười nói: “Lam mỗ hân hạnh được gặp Chu đại hiệp.”

Môi Chu công tử kéo kéo xem như đáp lễ, mắt đảo qua sau lưng Lam Hòa, chậm rãi rơi xuống trên người Lạc Tiểu Y. Tiếp theo, hắn dời tầm mắt, nhoáng giơ lên chén rượu trên mặt bàn, hướng mọi người, thản nhiên nói: “Chư vị xin cứ tự nhiên, Chu mỗ chỉ muốn xem náo nhiệt .”

Xem náo nhiệt? Oa oa ha, đang có náo nhiệt lớn bạn hữu tập trung lại xem a? Quá hạnh phúc a! Hai mắt trên mặt Lạc Tiểu Y tỏa ánh sáng,ngó ngó, nhìn nhìn, chỉ thiếu điều kích động đến nước mắt long lanh.

Ngay lúc hai mắt Lạc Tiểu Y hạnh phúc tỏa sáng, trực giác cho rằng hạnh phúc cuộc đời làm điếm tiểu nhị thật khó có thể hình dung. Thì bốn cô gái áo đen đồng thời đảo mắt nhìn về phía hắn, theo bốn nữ tử quay đầu, Lam Hòa cũng chầm chậm quay đầu nhìn Lạc Tiểu Y!

Năm ánh mắt sáng quắc phóng đến trên người Lạc Tiểu Y, trong nháy mắt, hắn liền từ cây con không chút thu hút, biến thành Bạch Dương nhỏ năm người chú ý.

Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn. Đúng vậy, bọn họ đều đang nhìn về phía mình.

Mắt to đen trắng rõ ràng của hắn chớp chớp, quay tròn chuyển hướng này, lại chuyển hướng kia. Bỗng nhiên, mặt hắn đỏ lên, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải vươn ra, nâng cái cằm trống trơn của bản thân, đầu hơi hơi nghiêng cúi xuống phía dưới, yếu ớt nói: “Đừng nhìn người ta như vậy nha, người ta sẽ thẹn thùng .”

Thanh âm vừa ra, “ Phụt____” một tiếng phun rượu truyền đến. Chỉ thấy Chu công tử luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này lại phun hết rượu ra khỏi miệng, sau đó, làm như không có việc gì đưa tay áo lau lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Tiếp tục, tiếp tục.”

Lạc Tiểu Y ngẩng đầu chống lại ý cười thoáng qua rồi biến mất trong ánh mắt lạnh như băng của hắn,. Trong lòng không khỏi nói thầm, ***, tiểu tử này quả nhiên là kẻ hỳ quái! Ở ngoài mặt lạnh như tượng băng, rét như thanh kiếm, hóa ra là giả đứng đắn! Cũng đúng, cái dạng này rất dễ dàng lừa gạt nữ hài tử.

Lam Hòa luôn luôn nhìn Lạc Tiểu Y chăm chú, thấy hắn sau khi nói ra lời này, khóe miệng khẽ co quắp . hai mắt hắn quay tròn không ngừng, giờ phút này vô cùng tò mò đánh giá Chu công tử, không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Lúc hai mắt Lam Hòa trượt xuống phía dưới, tiếng thở dài kia còn chưa tắt, khóe miệng hắn lại hiện lên một chút cười lạnh.

Hoá ra, Lạc Tiểu Y cười hì hì, giả bộ ngoan ngoãn để làm chuyện xấu, chân hắn nhẹ xê dịch về phía sau. Xem ra, chỉ cần một khắc không để ý, hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất chuồn mất!

Thật không hổ là Lạc Tiểu Nhất!

Lam Hòa hai mắt quay từ trên người Lạc Tiểu Y ra,một lần nữa nhìn bốn nàng. Chỉ thấy da miệng hắn nâng lên, hai tay ôm ngực mỉm cười: ” Thanh danh bốn vị tiên tử , tại hạ vốn kính ngưỡng đã lâu.”

Nói tới đây, thanh âm hắn đang ôn tồn chuyển thành âm trầm, thập phần hữu lực: “Tại hạ thầm nghĩ muốn an phận làm một chưởng quầy tửu lâu, tránh xa ân oán thị phi trên giang hồ , không bao giờ để mắt nữa. Nhưng mà, ” hắn lạnh lùng cười, từng chữ từng câu nói: “Tại hạ rất không thích bị người khác đè trên đầu mình! Phi thường không thích!”

Nói tới đây, hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Lê tiên tử. Bị hắn nhìn chăm chú với cường độ cao, mặt Lê tiên tử vẫn luôn cười quyến rũ ,bỗng bị phá vỡ hiện lên một chút mất tự nhiên.

Khóe miệng Lam Hòa cong lên, thản nhiên nói: “Lam mỗ là người không thích tranh đấu chém giết, chuyện vừa mới phát sinh, sẽ một lời xóa bỏ. Nếu bốn vị tiên tử nhất định phải tính tính toán toán, Lam mỗ sẵn sàng phụng bồi!”

Nói tới đây, hắn đưa ống tay áo phất một cái, quay người lại, đi nhanh ra ngoài cửa.

Di? Sao đã rời đi rồi sao? Vở diễn chỉ vừa mới bắt đầu a?

Lạc Tiểu Y nhìn nhìn mọi người, lại nhìn bóng lưng Lam Hòa một chút, hơi chút do dự, rồi chân chạy như điên đuổi theo Lam Hòa.

Mới chạy vài bước, âm thanh Chu công tử lạnh như băng truyền đến: ” Lạc Tiểu Y, rót rượu cho bản công tử!”

A?

Lạc Tiểu Y dừng một chút, khó xử quay đầu lại, rồi hắn lại nhìn hướng Lam Hòa thì đã không còn người ở đó? Người này, công phu chuồn lẹ thật sự là càng ngày càng xuất chúng .

Không biết sao, Lam Hòa vừa đi, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Bốn ánh mắt của hắc y nữ kia, giống như tám mũi tên hàn băng, vùn vụt bay đến trên người hắn.

Co bả vai lại, Lạc Tiểu Y vèo một tiếng, nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Chu công tử. vừa lui vừa co rụt lại, làm cho bóng lưng hắn dù ngồi, cũng to lớn cao ngất che đi nửa thân ảnh chính mình, Lạc Tiểu Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bốn nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y vài lần, cuối cùng cô gái cao gầy hừ lạnh nói: “Một con chó không tệ a, lá gan cũng không nhỏ, còn không theo chủ tử ngươi rời đi!”

Lạc Tiểu Y nghe vậy lại co bả vai lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, ủy khuất nói: “Tiên, tiên tử, tiểu nhân thật sự là bị hãm hại. Tiểu nhân cái gì cũng không biết a.”

“Ngươi, ngươi còn muốn nói sạo? !” Lần này mở miệng là Lê tiên tử, nàng ngẩng đầu, hai mắt nóng bỏng nhiệt tình nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, oán hận nói: “Đồ hỗn trướng, nếu không vì ngươi, ta, “

Nàng ngừng một chút, đem lời còn lại nuốt xuống.

Ngươi, ngươi gì nha? Ngươi cho là ngươi thật có thể ăn chưởng quầy của ta? Ai ya, nếu ta không kêu lên, đàn bà ngươi khẳng định sẽ thành điểm tâm của chưởng quầy ta rồi. ***, ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại đem ân nhân cho là kẻ thù! Ai, không có biện pháp, thế giannày a, ân oán không rõ, chính nghĩa không được coi trọng, thật, thật sự là không ra gì.

Thanh âm Lạc Tiểu Y run rẩy nói: “Tiên tử tỷ tỷ, tiểu nhân quả thật là cái gì cũng không biết a.” Nói tới đây, cảm giác được bốn nàng hàn ý càng sâu. tròng mắt Lạc Tiểu Y nhanh như chớp chuyển động .

***, bốn nữ nhân này xem ra rất hận ta. Tuy rằng chuyện trước đây, chưởng quầy không cùng các nàng so đo. Nhưng mà người tà môn ma đạo thủ đoạn còn nhiều mà. Ta phải nghĩ biện pháp hóa giải. Hiện tại ta nói gì cũng không có tác dụng, xem ra phải hành động cẩn thận.

Đang lúc tròng mắt Lạc Tiểu Y đổi tới đổi lui, Chucông tử thản nhiên nói: “Tiểu nhị, rót rượu.”

A? Nga!

Lạc Tiểu Y vội vàng tiến lên nửa bước, cẩn thận châm rượu cho hắn.

Chậm rãi nhấp một miếng rượu, Chu công tử nâng chén để xuống trên mặt bàn, hướng về phía bốn nàng chậm rãi nói: “Xem ra, các ngươi làm việc càng ngày càng không cẩn thận rồi!”

Thanh âm thực bình tĩnh, ngữ khí cũng không nặng. nhưng bốn nàng vừa nghe, sắc mặt chợt biến đổi, đồng thời lộ ra vẻ khẩn trương, mà tay của các nàng, cũng đã ấn lên chuôi kiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.