Đầu óc Chu Nhạ choáng váng chạy hơn mười dặm, nhìn đến giữa rừng cây
có một hồ nước. Hắn nhụt chí, lập tức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên
mặt đất, Lạc Tiểu Y đang hôn mê cũng thuận thế nằm lăn trên cỏ.
Cưỡng chế tinh thần, Chu Nhạ đổ một chút thuốc trị thương tùy thân
mang theo lên miệng vết thương của Lạc Tiểu Y, lại dùng vải bố băng bó
qua loa một chút. Thấy máu không chảy nữa, hắn tự tay tham mạch cho Lạc
Tiểu Y.
Ừa, mặc dù mạch đạp yếu ớt nhưng vẫn vững vàng, xem ra không có nguy
hiểm đến tánh mạng. Hắn thở ra một hơi thật dài, ngồi xếp bằng , chuyên
tâm điều trị khí huyết quay cuồng của bản thân.
Thiên diện yêu sát kia đã bị thương nặng, mười hai người chấp sự áo
xanh hắn mang đến cũng mất mạng toàn bộ. Giờ khắc này, người trong bạch y giáo sẽ không thể tìm kiếm hai người trong phạm vi quá lớn, đây cũng là nguyên nhân Chu Nhạ vừa chạy ra rừng cây kia liền an tâm nghỉ ngơi.
Ba canh giờ sau, tinh lực khôi phục non nửa, Chu Nhạ mở mắt ra. Lúc
này, trời đã vào đêm, ánh trăng sáng tròn tròn treo trên ngọn cây, chiếu lên đại địa một mảnh trắng bạc.
Ôm lấy Lạc Tiểu Y, Chu Nhạ bước về hướng hồ nước. Trong hôn mê, Lạc
Tiểu Y chu cái miệng nhỏ nhắn ra, trong ngũ quan xinh xắn mang theo vài
phần ngốc nghếch, tuyệt đối không giống bộ dáng tinh linh cổ quái của
hắn xưa nay.
Đi đến giữa hồ nước, Chu Nhạ đặt hắn trên một tảng đá lớn bằng phẳng
giữa đầm. Hai ngày này, thành Lạc Dương đặc biệt náo nhiệt, anh hào bốn
phương hội tụ, chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm. Trong tửu lâu Thiên Lý
hương cũng rồng rắn lẫn lộn. Chu Nhạ cùng Lạc Tiểu Y đều không muốn
khiến người ta chú ý, liền chuẩn bị ở trong này xóa hết dấu vết đánh
nhau chết sống, lại thừa dịp ban đêm lui về trong khách điếm.
Chu Nhạ vươn tay, xé cái sườn áo chỗ Lạc Tiểu Y bị thương.”Rẹt ——” một tiếng, theo tiếng vải dệt rách toạc truyền đến. Một mảnh da thịt trắng mịn như ngọc đập vào mắt Chu Nhạ.
Chu Nhạ sửng sốt, đột nhiên trái tim nhảy dựng lên.
Hắn ngơ ngác nhìn Lạc Tiểu Y nằm ở trước người, tinh xảo như ngọc,
bàn tay vươn ra, đã mơ hồ run rẩy. Khóe miệng cong lên một hồi, hắn thấp giọng nói với người ngọc trên tảng đá: “Lạc Tiểu Y, lần này ngươi chạy không thoát rồi?”
Bả vai lộ ra ở dưới ánh trăng, phát ra ngọc quang óng ánh, hầu kết
Chu Nhạ giật giật. Đốt ngón tay thô to vuốt ve vài vòng trên bả vai. Hơi nóng của da thịt, theo sự đụng chạm của hắn truyền vào đầu ngón tay,
một loại rung động tuyệt vời trào ra trong lòng. Chu Nhạ cúi đầu xuống,
ấn đôi môi lên vai ngọc.
Môi mỏng dao động giống như chuồn chuồn lướt nước trên bờ vai. Theo
loại đụng chạm này. Chu Nhạ tinh tường cảm giác được, trong lúc đó làn
môi của mình, luôn cảm thấy một loại hương thơm thản nhiên.
Hương thơm này làm cho tim của hắn, nhảy lên rầm rầm rầm.
Bất tri bất giác. Chu Nhạ ôm cả người Lạc Tiểu Y vào trong lồng ngực, mà môi của hắn, đã từ vai ngọc chậm rãi dao động đến chiếc cằm bé xinh.
Đầu lưỡi duỗi ra, một mùi hương rót vào khoang miệng. Chu Nhạ nhíu
mày nhìn về phía mấy vệt bùn trên mặt Lạc Tiểu Y. Cùng với vết máu dính
trên cằm. Hắn xé một mảnh góc áo xuống, thấm ướt nước, cẩn thận bôi lau
trên mặt Tiểu Y.
Mới lau vài cái. Động tác Chu Nhạ liền khựng lại một chút. Vải dệt cầm trong tay cũng buông lỏng, rớt xuống trên mặt nước.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ đến cực điểm xuất hiện ở
trước mắt Chu Nhạ \. Khuôn mặt nhỏ nhắn này làn da trắng muốt như ngọc.
Mơ hồ lộ ra một chút ửng đỏ. Mày như lá liễu, lông mi thật dài thường
thường vỗ xuống hai cái, mũi nho nhỏ cao thẳng, bởi vì mất máu, môi anh
đào hơi tái nhợt.
Gương mặt này vẫn là mặt của Lạc Tiểu Y, ngũ quan so với xưa nay
cũng không khác bao nhiêu. Điểm khác duy nhất là, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn này, có thêm vài phần phong tình khó có thể hình dung, lộ ra từ
trong mỗi một chỗ da thịt, xương cốt. Chính là cỗ phong tình không thể
diễn tả bằng ngôn từ này, trong nháy mắt, khiến cho Lạc Tiểu Y vốn chỉ
tú nhã, lại biến thành một mỹ nhân tuyệt sắc.
Đốt ngón tay thô to, chậm rãi xoa môi của nàng, hầu kết Chu Nhạ lại
giật giật. Ngón tay mơn trớn hai má, chậm rãi dao động trên mũi ngọc,
mắt mày.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Nhạ tựa hồ đã say, mỹ nhân trước mắt giống như khiến cho hắn xem trăm lần cũng không chán.
Thật lâu sau, tiếng thở dài trầm thấp phiêu tán trong gió đêm.
Tiếng thở dài vừa rơi xuống, Chu Nhạ liền cúi đầu, môi mỏng hôn lên làn môi anh đào xinh xắn kia.
Nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ hình dáng môi anh đào, cảm giác hương thơm bức người tỏa ra, hai tay Chu Nhạ siết chặt, làm cho Lạc Tiểu Y càng
thêm kề sát vào mình vài phần.
Thay phiên mút lấy hai mảnh môi anh đào nho nhỏ, dần dần, trong ánh
mắt Chu Nhạ nổi lên một tầng sương mù. Theo hầu kết của hắn lăn lộn gia
tốc, đầu lưỡi Chu Nhạ cũng chậm rãi chen chúc vào giữa hàm răng khép
chặt kia.
Lạc Tiểu Y cắn thực chặt, đầu lưỡi mềm mại của Chu Nhạ, đẩy vài lần
cũng không thể phá cửa mà vào. Hắn kiên nhẫn chạy lên chạy xuống trên
hàm răng, sau một lúc lâu, miệng rốt cuộc rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn
của Lạc Tiểu Y, ngậm lấy cằm của hắn.
Nhẹ nhàng cắn cái cầm nhỏ nhắn trắng noãn, ở phía trên lưu lại vài
cái dấu hôn phấn hồng, sau đó Chu Nhạ lại một lần nữa tấn công cái miệng nhỏ của hắn.
Lúc này đây, đầu lưỡi rốt cuộc gạt mở được hàm răng, đưa vào chỗ sâu
trong khoang miệng. Một mùi thơm dũng mãnh xông vào xoang mũi, Chu Nhạ
len vào trong cái miệng nhỏ, đầu lưỡi chơi đùa cùng Lạc Tiểu Y, cổ họng
phát ra vài tiếng thở dài trầm thấp, vui mừng.
Đầu lưỡi chen sâu vào khoang miệng Lạc Tiểu Y, dò xét mỗi chỗ ẩn mật
của hắn. Dần dần, trái tim Chu Nhạ đập kịch liệt, một cỗ rung động quen
thuộc từ dưới bụng truyền đến, cùng lúc đó, tiếng hô hấp của hắn cũng
chuyển thành ồ ồ.
Tay phải ôm eo Lạc Tiểu Y vươn ra, theo tà áo vô thức chui vào bên
trong sờ soạng. Mới sờ soạng hai cái, cái miệng nhỏ nhắn dưới môi bỗng
nhiên phát ra một tiếng rên: “Đau quá!”
Chu Nhạ cả kinh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo của Lạc
Tiểu Y, còn có nước mắt chảy ra nơi khóe mắt kia. Bỗng nhiên thầm nghĩ:
sao ta lại quên hắn bị thương nhỉ?
Nhất thời, dục niệm nhanh chóng bị đánh tan, Chu Nhạ vội vàng thẳng lưng nhìn về phía ngực Lạc Tiểu Y.
Bên ngoài lớp vải băng bó trên ngực, đã mơ hồ chảy ra vết máu. Chu
Nhạ chống thẳng một gối, đem thân thể nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y đặt ở trên đầu gối, thân trên dùng tay trái nâng, tay phải xé áo của hắn.
“Roạt ——” một tiếng, tiếng vải dệt bị xé mở thật
dài truyền đến, trong nháy mắt, áo Lạc Tiểu Y chia làm hai nửa, bay
xuống trên mặt nước, dập dềnh rong chơi.
Cúi đầu chăm chú nhìn một tầng lại một tầng vải trắng bao ở trên
ngực. Khóe miệng Chu Nhạ lại cong lên, trong ánh mắt xưa nay lạnh như
băng cũng tràn ngập ý cười lưu động.
Hắn đưa tay phải ra, cẩn thận cởi bỏ đầu gút trên vải trắng, sau đó, một tầng lại một tầng mở mạnh lớp vải trắng ra.
Theo một tầng vải cuối cùng rơi xuống, một đôi vú nhỏ bé xinh, vừa
mới phát triển bắn ra, trắng trắng mềm mềm xuất hiện ở trước mắt Chu
Nhạ.
Chu Nhạ cúi đầu cười, tiếng cười vang lên trong gió đêm: “Lạc Tiểu Y, xem ra lúc này đây bản công tử thật sự sẽ phụ trách với nàng rồi!” Trong giọng nói không dấu nổi sự vui thích.
Mất thật lớn khí lực mới khiến cho tầm mắt của mình dời khỏi bộ ngực
sữa kia, Chu Nhạ nhìn về phía miệng vết thương dài chừng bảy tấc, sâu
bốn năm tấc. Máu trên miệng vết thương đã sớm ngừng, thịt non màu đỏ
đang mở ra, ở trên thân thể hoàn mỹ trắng như ngọc, nhìn có vẻ ghê
người.
Cau mày, Chu Nhạ cầm lấy kim sang dược, lại cẩn thận bôi thuốc lên
các chỗ một lượt, sau đó kéo một đoạn vải trắng bao lấy bộ ngực Lạc Tiểu Y xuống để băng bó thật kỹ.
Sau khi xử lý tốt miệng vết thương, hắn sờ sờ cái trán Lạc Tiểu Y,
ừa, không có nóng lên, thể chất tiểu gia hỏa này cũng không tệ. Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên trong trời đêm. Dưới ánh trăng,
lông mi thật dài của Lạc Tiểu Y vỗ vài cái, mắt thấy sắp tỉnh lại.
Chu Nhạ cười dài, hai mắt dao động trên thân thể ngọc ngà lõa lồ của
nàng, khóe miệng giương lên: sắp tỉnh lại rồi à? Cũng tốt, thừa cơ này
ngả bài thì không còn gì tốt hơn. Nghĩ đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn này
sẽ trình diễn các loại biểu tình chối cãi đáng giận, Chu Nhạ đột nhiên
cảm giác hết thảy đều tuyệt không thể tả.