Đột nhiên bị Lam Hòa nói một câu vạch trần thân phận, tám người cũng
giật mình cả kinh. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y đã bị người kẹp
nàng giơ lên trước ngực, để nàng đối mặt với Lam Hòa, lớn tiếng quát: “Lam Hòa, ngươi thật là thần thông quảng đại, Người trong lòng của ngươi đang ở đây ngươi cũng không sợ sao?” Vừa nói, hắn vừa xoạt xoạt vài cái, giải huyệt câm cho Lạc Tiểu Y.
Dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh của Lạc Tiểu Y nhìn Lam Hòa. Giờ
phút này Lam Hòa đứng trên một gốc cây đa cao lớn mấy chục năm tuổi, tà
áo màu lam tung bay theo gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười thản
nhiên, giống như thiên thần.
Bốn mắt nhìn nhau, Lam Hòa cười nhẹ dời mắt đi, hai mắt Lạc Tiểu Y
cũng biến thành hình trái tim: ai da, lần này công tử gia lên sàn diễn
thật đúng là uy phong! Rất uy phong! Làm trái tim bé nhỏ của ta đập bùm
bùm không ngừng.
Biết mình đang mê mẩn nhìn Lam Hòa làm anh hùng cứu mỹ nhân, Lạc Tiểu Y dùng rất nhiều khí lực, mới đè trái tim đang mãnh liệt xao động kia
xuống. Nàng đánh giá thân ảnh Lam Hòa dưới ánh trăng, thì thào nói: “Xem ra lúc anh hùng cứu mỹ nhân, không thể mặc áo đen. Aó đen che mắt rồi…, làm sao có thể hiện phong thái anh hùng tuyệt thế?”
Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng Lam Hòa luôn luôn chú ý đến nàng, bởi
vậy từng lời đều lọt vào tai hắn. Sau khi lông mày bên trái của hắn giật vài cái thật mạnh, liền quay đầu đi, tao nhã chú ý đến đám người áo đen trừ Lạc Tiểu Y ra.
Hai tay chắp lại, Lam Hòa đứng trên tàng cây vái chào đám người áo đen, sau đó cao giọng nói: “Lời các vị thống lĩnh vừa mới nói…, Lam mỗ đã nghe hết. Nếu các vị có ý
lung lạc Lam mỗ, làm sao có thể gây bất lợi cho nương tử được?”
Lời này vừa thốt ra. Mấy người áo đen đồng thời hít vào một hơi. Ý
của Lam Hòa rõ ràng là nói hắn luôn luôn theo dõi mấy người. Mặc kệ là
bọn hắn, hay là Thiên diện yêu sát, đều là người có danh tiếng trên
giang hồ. Nhân vật như vậy, lại để cho Lam Hòa đến gần mà không phát
hiện, thật sự làm cho người ta phải chấn kinh. Chẳng lẽ công phu của Lam Hòa này, kinh thế hãi tục đến vậy sao? Hay là, người xuất thân từ “ nơi đó”. Đều có một bộ pháp môn thần bí mà người thường không thể biết
được?
Lam Hòa vừa ra sân, nói hai ba câu, đã làm cho mấy kẻ áo đen này thất thần. Mấy người áo đen kia xưa nay cũng là nhân vật tài ba, nay đứng
trước Lam Hòa lại bị đoạt mất khí thế lần nữa, không khỏi kinh hoảng,
nói chẳng nên lời.
Hai mắt Lam Hòa chuyển động, sau khi thu hết biểu hiện của mấy người kia vào đáy mắt. Cười ha ha, chắp tay nói: “Các vị thống lĩnh, các vị cần phải hiểu rõ. Nếu bệ hạ biết các vị vì Thái
Bình công chúa làm những chuyện này, cửu tộc của các vị đúng là lành ít
dữ nhiều.” Khi sắc mặt mọi người nhất tề trắng bệch thì Lam Hòa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Đứng quanh tại hạ, đều là nhân mã tại hạ mang từ gia tộc ra, nếu các
vị đại nhân nghe lời khuyên của Lam mỗ…, hoàn toàn có thể không cần lo
lắng chuyện hôm nay bại lộ. Nếu như không, với công phu của các vị. Cho
dù giết nương tử của ta. Cũng không ngăn được Lam mỗ thoát khỏi nơi đây. Đến lúc đó Lam mỗ có vô số biện pháp, để bệ hạ biết được sự phản bội
của các vị. Các vị nên cân nhắc thật cẩn thận.”
Mấy câu nói đó vừa thốt ra. Tám người đồng thời lắc lư vài cái. Đúng
lúc này, khóe miệng Lam Hòa nhếch lên, hai mắt như điện lướt qua mấy
người Lạc Tiểu Y. Đồng thời ho khan một tiếng.
Tiếng ho khan của hắn vừa vang lên. Bỗng nhiên vài đạo ngân quang mang theo tiếng gió gào thét, xẹt qua đỉnh đầu Lạc Tiểu Y .”Cứu mạng!” Lạc Tiểu Y bị kinh hãi, vội vàng kêu ra tiếng . Nàng vừa dứt lời,
“Phập” một tiếng, một vạt máu tươi văng lên trên mặt của nàng. Lạc Tiểu Y trừng lớn đôi mắt đen láy, kinh ngạc nhìn sáu người áo đen ngã trước
mặt mình.
Hai người áo đen khác chầm chậm rút đao ra khỏi thân thể của đồng
bọn, một người áo đen trong đó lau máu tươi trên đao vào quần áo người
kèm sát Lạc Tiểu Y, vừa thấp giọng nói với đồng bọn đang còn trừng lớn
hai mắt, vẻ mặt thắc mắc: “Thật xin lỗi, ta là người của thái tử.” Dứt lời, đưa tay vuốt mắt đồng bọn.
Hai người áo đen kia lại chém thêm một đao lên ngực đám đồng bọn, sau khi xác định bọn họ đã hoàn toàn tắt thở. Mới thu đao lại, đồng thời
quỳ một chân trên mặt đất, nói với Lam Hòa: “Lam công tử, may mà không làm nhục sứ mệnh!”
Lam Hòa mỉm cười, hai tròng mắt sáng ngời chuyển hướng Lạc Tiểu Y đã
biến thành kẻ ngốc, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch thì chợt nhớ tới một chuyện: ta lại quên mất mặc dù nàng là thần hành khách,
nhưng vẫn là một tiểu cô nương. Để nàng tận mắt thấy nhiều máu tươi như
vậy, khó trách nàng kinh hoảng.
Vừa nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y“A” một tiếng thở nhẹ
ra, tiếp theo, con ngươi đen láy chuyển động nhanh như chớp. Nàng vòng
vo mấy vòng, chậm rãi đi về hướng Lam Hòa. Vừa đi, nàng vừa nghiêng đầu
nhìn Lam Hòa, thầm nghĩ: ” Lời những người đó nói mới rồi cũng không
phải diễn trò. Lai lịch Lam Hòa thật sự có vấn đề, hắn hay làm ra vẻ ung dung tự tại, nhưng lại có thể sai phái cả người của thái tử.”
Lam Hòa vèo một tiếng rơi xuống bên người Lạc Tiểu Y, lấy khăn tay ra lau đi vết máu trên mặt nàng, sau đó áy náy nói: “Vừa rồi nàng sợ lắm hả?” Lời hắn nói, đương nhiên là chỉ chuyện hai thống lĩnh nằm vùng kia, giết sáu tên đồng lõa trước mặt nàng.
Lạc Tiểu Y lắc lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu một cái. Nàng vươn
tay, ôm lồng ngực dày rộng của Lam Hòa thật chặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn chà chà trên áo Lam Hòa, đợi khi nàng cho rằng mặt đã cọ sạch sẽ, mới nhẹ
nhàng nói: “Tiểu Y suy nghĩ đã lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp thoát thân.” Nói tới đây, nàng nhấc đầu, vội vàng kêu lên: “Trên người Tiểu Y bị bọn họ hạ Thiên La hương!”
Nàng trơ mắt nhìn Lam Hòa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên hiện ra biểu tình khẩn trương và cấp bách.
Lam Hòa sửng sốt, quay đầu hỏi: “Thiên La hương? Thật sự là Thiên La hương à?”
Lúc này, những người bên cạnh Lam Hòa đều đang thu dọn hiện trường,
chỉ có hai người áo đen kia cung kính đứng ở trước mặt. Hai người nhìn
nhau, đồng thời lắc đầu nói: “Thiên La hương? Thuộc hạ không biết.”
Mặt Lam Hòa trầm xuống, một người áo đen thấy thế, vội vàng nói: “Công tử đừng lo lắng. Chỉ cần có giải dược, chúng tôi sẽ nghĩ cách lấy được.”
Lam Hòa gật gật đầu, trầm tư một lát sau đó quay đầu nói với Lạc Tiểu Y: “Chuyện này giao cho ta, nàng không cần lo lắng.” Lạc Tiểu Y ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lam Hòa giao phó vài câu, chờ toàn bộ thuộc hạ rời đi, mới quay đầu dịu dàng hỏi Lạc Tiểu Y: “Thế nào? Nàng có bị thương không?”
Lạc Tiểu Y lắc lắc đầu, cười hì hì nói: “Không có, Tiểu Y là loại người nào, làm sao có thể để mình bị thương chứ.” Lam Hòa cười ha ha, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tay nhỏ bé đặt trong bàn tay ấm áp của hắn, trái tim của Lạc Tiểu Y
lại bắt đầu bùm bùm vui vẻ nhảy nhót. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Lam Hòa,
thầm nghĩ: bộ dạng của chưởng quầy thanh tú, lại có khí khái anh hùng,
Lạc Tiểu Y, ngươi say mê cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không cần phải
ngại ngùng.
Ngay khi nàng cực lực động viên tinh thần bản thân, thì Lam Hòa đã
nắm tay nàng chạy vội về phía trước. Hai bóng người thản nhiên xẹt qua
dưới ánh trăng, Lam Hòa vừa chạy, vừa thấp giọng nói: “Những người đó nhìn chằm chằm vào ta, Tiểu Y, lần này ta không thể bảo vệ nàng thật tốt, may mà nàng không có chuyện gì.”
Trong giọng nói bình thản, có sự tự trách và quan tâm sâu sắc.
Chỉ chốc lát, hai người đã tới biệt viện của Lam Hòa. Đưa Lạc Tiểu Y
đến viện nàng ở , Lam Hòa sáp qua, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, thấp
giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta có việc cần đi xử lý.”
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, đưa mắt nhìn Lam Hòa rời đi, sau đó xoay
người đi vào gian phòng của mình. Mới đi vài bước, nàng chợt thấy trong
rừng cây bên ngoài có một bóng người hiện lên, bóng người kia nhìn rất
quen mắt. Đối phương cảm thấy Lạc Tiểu Y đang nhìn mình chăm chú, mũi
chân dừng lại, đứng trên nhánh cây phiêu lãng theo gió. Lạc Tiểu Y tập
trung nhìn kỹ, không khỏi choáng váng: người này như cây ngọc đón gió,
khuôn mặt tuấn tú như tác phẩm điêu khắc phát ra hàn quang dày đặc dưới
ánh trăng, không phải Chu Nhạ thì còn ai vào đây?