Gân xanh trên trán Lam Hòa giựt giựt mấy cái, trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y cười lạnh nói: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi diễn kịch cũng không tệ a? Bản công tử hiện tại gọi ngươi tới, không phải muốn trừng phạt ngươi!”
Hắn chậm rãi gõ lên mặt bàn, nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y vẫn cúi đầu giả bộ khiếp đảm như cũ, tiếp tục nói: “Ngày mai, sẽ có một vị đại tiểu thư muốn ở tạm tại tửu lâu chúng ta. Vị đại tiểu thư này cứ giao cho ngươi hầu hạ đi.”
Xoát một cái, Lạc Tiểu Y giương mắt nhìn về phía Lam Hòa, tim đập mạnh và loạn nhịp nói: “Đại tiểu thư?” Trong đầu hắn hiện lên bộ dạng ngạo mạn chua ngoa của Lý đại tiểu thư
kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại , dùng sức chớp mắt vài cái, thất bại,
chớp ba cái cũng chẳng có nước mắt rơi ra. Không được, còn chớp nữa sẽ
lộ nguyên hình.
Vì thế chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp nhìn Lam Hòa, đang chuẩn bị nói chuyện. Lam Hòa vung tay lên, chậm rãi nói: “Kỳ thật, lần này gọi ngươi hầu hạ nàng, là chủ ý của vị đại tiểu thư kia.”
Lạc Tiểu Y nghe vậy sửng sốt, lại nhìn đến khóe miệng Lam Hòa chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ mê người : “Bởi vì, nàng cho rằng bản công tử là vị hôn phu của nàng!”
Nói tới đây, Lam Hòa tựa hồ sung sướng tới cực điểm. Hắn cầm lấy chén trà đưa đến bên miệng nhấp vài ngụm, lộ ra hàm răng trắng như tuyết,
mặt mày hớn hở cười nói: “Tiểu Nhất a, trong toàn bộ tửu lâu,
chỉ có ngươi là thông minh nhất, vị đại tiểu thư này có thể nhìn trúng
ngươi tới hầu hạ, có thể thấy là một người có cặp mắt tinh đời. Ngươi
cần phải hảo hảo phục vụ, nếu làm tốt nói không chừng sẽ nhận được không ít bạc thưởng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lúc này thật sự vo thành một nắm
rồi, nước mắt cũng chen chúc trồi lên hốc mắt. Hắn lắc lắc góc áo, nước
mắt lưng tròng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt to chớp chớp nhìn Lam
Hòa, môi run rẩy, cũng không nói gì, chỉ là thực đáng thương thực đáng
thương nhìn Lam Hòa.
Lam Hòa mặt lạnh lùng, mắt lạnh đảo qua, đang chuẩn bị quát mắng hai
câu. Thanh niên ngồi đối diện hắn chính là công tử ngũ quan đoan chính,
mặt tròn tròn kia hiển nhiên có điểm nhìn không nổi nữa. Hắn thở dài một hơi, hướng Lam Hòa nói: “Lam Hòa, Giang Tam tiểu thư là xuất
thân từ võ lâm thế gia, tính cách của nàng lại như thế, ngươi phái tiểu
tử này đi, đây không phải là giày vò hắn sao?”
Nhãn tình Lạc Tiểu Y sáng lên, nước mắt càng nặn thêm nửa giọt, rơi
xuống không nổi chuyển vòng trong hốc mắt. Hắn quay đầu đi, lấy ánh mắt
vô cùng cảm kích vô cùng chờ mong nhìn thanh niên mặt tròn kia.
“Đủ rồi!”
Giọng nói Lam Hòa bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo. Hắn âm trầm nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, chậm rãi nói: “Lạc Tiểu Nhất, bản công tử tin tưởng lấy trí tuệ của ngươi, đối phó một cái nữ tử vốn là dễ như trở bàn tay. Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi.”
Cư nhiên không hề cho nàng cơ hội diễn trò!
Lạc Tiểu Ychép miệng, khi đi tới cửa còn không quên quay đầu nước mắt rưng rưng nhìn ba người liếc mắt một cái. Nhìn thấy Lam Hòa rùng mình, hai thanh niên lại lộ ra thần sắc đồng tình, Lạc Tiểu Y mới đóng cửa
lại lề mà lề mề từ từ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, nàng liền hướng cửa làm một cái mặt quỷ thật to: hừ, ta không đối phó được ngươi, thì làm ngươi ghê tởm chết!
Võ lâm thế gia nữ tử? Nàng cho rằng Lam Hòa là vị hôn phu của nàng?
Nói như vậy, lòng đố kỵ của cô gái này có vẻ cường đại, hơn nữa có công
phu, có thế lực ?
Tựa hồ là nhân vật phiền toái, Lạc Tiểu Y nắm lấy cái cằm trống trơn
của chính mình, nghiêm túc thầm nghĩ. Dựa trên tình huống như vậy, nếu
không thể trốn, vậy cũng chỉ có thể tìm cách đối phó!
Nghĩ đến đây, thân mình hắn vừa chuyển, liền biến mất ở nội đường.
Một ngày này, Lạc Tiểu Y bề bộn nhiều việc, Tiểu Quang thấy, hắn
loay hoay có điểm xuất quỷ nhập thần, lúc muốn tìm thì tìm không thấy,
đến lúc cấp bách lại bỗng nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, vẻ mặt của hắn cũng là cực kỳ cổ quái, gương mặt thật sự
nghiêm túc, trong ánh mắt lại tinh quang chớp động, tựa hồ giống như
đang chờ mong cái gì.
Thời gian qua nhanh, ngày hôm sau đảo mắt liền đến.
Lạc Tiểu Y được Lam Hòa cho phép, hôm nay rất nhàn rỗi. Hắn sau khi
mỗi lần lau cái bàn, hoặc là đưa lên một mâm đồ ăn, đều theo thói quen
hướng phía ngoài nhìn xung quanh vài lần.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng quát lỗ mãng của vài cái nam tử: “Tránh ra, tất cả đều tránh ra!” Bên trong tiếng quát, Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến một đội
nhân mã đi tới tửu lâu. Rơi vào trong tầm mắt đó là mười mấy hán tử cao
lớn cưỡi ngựa, tất cả những người này đều đeo đao kiếm, trên người có
một cỗ sát khí lạnh thấu xương.
Các hán tử vây quanh một chiếc xe ngựa, màn xe ngựa xe tung bay, có
thể mơ hồ nhìn đến bên trong ngồi bốn nữ tử. Trong đó ba người vận y
phục nha hoàn, một người khác trên mặt mang lụa mỏng, hiển nhiên là tiểu thư.
Bọn kỵ sĩ dừng lại trước cửa tiệm rượu, tiếp theo xe ngựa dừng lại, một kỵ sĩ giọng ồm ồm hô: “Tam tiểu thư, Thiên Lý Hương đây rồi, chính là tửu lâu này rồi!”
Lạc Tiểu Y nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh, nào biết tìm nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Lam Hòa. Chẳng lẽ, người này không định ra nghênh đón vị hôn thê của hắn? Ân, có khả năng này, nghe khiểu nói
kia của hắn, tựa hồ là tiểu thư này theo đuổi ngược hắn, hắn không ra
cũng là lẽ đương nhiên, tự cao tự đại mà!
Mọi người chậm rãi xuất hiện ở cửa tửu lâu, Lạc Tiểu Y chỉnh sửa vạt
áo một chút, hít vài hơi thật sâu , dẫn đầu chạy chậm tới cửa, hướng về
phía mọi người tươi cười chân thành nói: “Các vị lão gia, vị đại tiểu thư này, là ở trọ hay là dùng cơm a?”
Vị tiểu thư kia dưới sự hầu hạ của ba nha hoàn lập tức nhảy xuống xe. Nghe được câu hỏi cảu Lạc Tiểu Y, nàng chậm rãi kéo cái khăn che mặt
ra, sau khi lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú. Hơi hơi dừng một chút,
hỏi: ” Chưởng quầy các ngươi là Lam Hòa Lam công tử?”
Lạc Tiểu Y lập tức khẽ khom người, cười nói: “Đúng vậy a, đúng là Lam công tử.”
“Quả nhiên là hắn?” Thanh âm của tiểu thư có điểm kích động, ngữ điệu của nàng nhanh chóng nhanh hơn: “Ân, ngươi đi thông báo một tiếng, nói Giang Tam tiểu thư đến đây, bảo hắn lại đây nghênh đón.”
Lạc Tiểu Y nghe vậy hơi chần chờ, Lam Hòa ngày hôm qua nói rất rõ
ràng, đó chính là sau khi vị Giang tiểu thư này đến đây, tất cả sự tình
do mình xử lý.
Dọa người! Ta là kẻ thô lỗ, làm sao nghe hiểu được người có văn hoá
như hắn ám chỉ. Giang tiểu thư muốn ta đi mời thì ta phải đi, bả vai ta
cũng không lớn đến vậy, có chuyện gì vẫn là chuồn trước cho rồi.
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y lập tức cúi người, cung kính nói: “Vâng ạ, tiểu thư đợi chút, tiểu nhân lập tức đi mời công tử lại đây.”
Dứt lời, hắn vội vàng xoay người một cái.
Lạc Tiểu Y vừa mới xoay người, tiếng một nữ tử cấp bách lập tức truyền đến: “Chậm đã! Tiểu nhị này, có phải kêu Lạc Tiểu Nhất hay không?”
Oanh ——
Trời ạ, sấm sét rốt cuộc đánh xuống rồi, oanh tạc thẳng đến trước mắt Lạc Tiểu Y sao bay tán loạn! Thảm thảm, đại danh ta cũng truyền dếnđó
rồi, xem ra các nàng chờ không nổi, hiện tại sẽ đối phó ta ngay tại chỗ.
Lạc Tiểu Y lập tức vèo một tiếng, quay ngược một cái chín mươi độ .
Hắn vừa mới quay lại, quả nhiên liền đối mặt với Giang Tam tiểu thư giơ
bàn tay lên, sắc mặt âm trầm nhìn mình.
Mà nha hoàn vừa lên tiếng kia, lại nói: “Ngươi chính là Lạc Tiểu Nhất? Đúng rồi, ngươi nhất định chính là Lạc Tiểu Nhất!”