Vù!
Một thân ảnh như tia sáng vụt qua!
Mọi người chỉ cảm thấy vô cùng hoa mắt, lúc lấy lại tinh thần thì đã
phát hiện Lạc Tiểu Y mới vừa rồi còn cực kỳ uể oải, giờ phút này đã vững vàng đứng ở trước cửa tửu lâu, bàn chân đã đặt ở giữa, ngẩng đầu lên,
hưng phấn bừng bừng nhìn về phía ngã tư đường hướng đông.
Dân chúng thành Lạc Dương, là con dân sinh trưởng dưới chân thiên tử, chuyện có thể làm bọn họ để ý hoặc kinh ngạc, đồng lòng như vậy, tất
nhiên là vô cùng hiếm thấy rồi.
Mũi chân Lạc Tiểu Y nhón lên cực cao, nhưng thân thể lại quá nhỏ,
ngẩng đầu nhìn nửa ngày, cũng chỉ nhìn được mấy chiếc xe ngựa quanh co
khúc khuỷu ẩn ẩn hiện hiện tiến đến.
Hai bên ngã tư đường, các quầy bán, quầy làm xiếc, người đi đường,
đều dừng tay lại quay đầu, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ngựa kia. Nhìn bộ dạng mất hồn của những nam nhân kia. Trái tim của Lạc Tiểu Y, rốt cục
thi nhau nhảy lên nhảy xuống không ngừng!
Oa ha ha ha! Nhất định là kẻ địch của Nguyễn tiên tử đến rồi a! ***, một đại mỹ nhân lại xuất hiện, vậy chẳng phải người đến Thiên Lý Hương
của ta sẽ *chật như nêm cối sao? Oa ha ha ha, lần này, không biết sẽ có
bao nhiêu náo nhiệt chờ ta xem nha.
*Người đông như kiến
Nghĩ đến đây, mắt to của Lạc Tiểu Y kéo thành một đường, một loại
hạnh phúc và khoái hoạt khó có thể hình dung, nảy lên trong lòng ngực
của hắn!
Xe ngựa lúc này đã xuất hiện ở trong tầm nhìn của Lạc Tiểu Y. Hắn đem cổ kéo lên thật dài, ngước đầu nhìn, liền thấy một dung nhan tuyệt mỹ
hé ra trước mặt.
Chỉ thấy màn xe của chiếc xe ngựa thứ nhất đã được vén ra, bên trong
xe ngựa ngồi hai nữ tử. Một người trong đó có lẽ là nha hoàn, mà vị ngồi bên cạnh nha hoàn, một nữ tử có đôi mắt long lanh đang nhìn mọi nơi
khám phá. Đây đúng là đoàn người khiến cho mọi người nhìn chăm chú thất
thần.
Cô gái này ước mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan tuyệt mỹ, không kém
hơn chút nào so với Nguyễn cô nương. Chỉ khác ở chỗ là Nguyễn cô nương
có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý như hoa sen, còn trên mặt của nàng này, là một cỗ tao mỵ khác tươi đẹp ngấm đến xương.
Giờ phút này đối với sự chú ý của mấy trăm người, cô gái này tựa hồ
một chút để ý cũng không có. Nàng cười yếu ớt như gió nhìn mọi nơi, đôi
mắt cực kỳ long lanh, tràn ngập tò mò và hưng phấn!
Nhìn sóng mắt như ánh mặt trời khúc xạ giữa hồ nước của cô gái này,
lộ ra một cỗ mị lực khó cưỡng lưu chuyển. Bụng không có bao nhiêu chữ
của Lạc Tiểu Y. Lại bỗng nhiên trào ra một chữ mà con trai hay nói: báu
vật a! một báu vật tuyệt mỹ!
Lạc Tiểu Y chớp mắt. Thấy mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm,
những nam nhân kia đều xem như si như say. Hắn đột nhiên cảm giác được ở trên đời này, không có chuyện gì tốt hơn là làm một tiểu nhị ở thành
Lạc Dương này.
Hắn hưng phấn đánh giá cái này, lại đảo mắt nhìn xem cái kia. Bất tri bất giác, hắn đã rời khỏi cửa lớn, lặng yên không một tiếng động đi vào trong đám người đang chen chúc kia.
Thân hình hắn như mèo, bất tri bất giác. Đã đi đến bên người một đại
hán hơn ba mươi tuổi mập mạp, mặc tơ lụa, tay cầm chiết phiến (quạt). Từ bả vai của hắn đưa đầu nhỏ ra, Lạc Tiểu Y vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng quơ quơ ở trước mắt tên mập. Tên mâpk đang nhìn tiểu mỹ nhân đến như si như say, không kiên nhẫn lấy chiết phiến gạt ra, tiếp tục nhìn tiểu
mỹ nhân chảy nước miếng, hồn nhiên như không nhìn thấy ở bên người xuất
hiện thêm một con *bọ chét nhỏ.
*bọ chét nhỏ hút máu có ở trên thân mấy con chó hoặc mèo
Hắc! Lạc Tiểu Y vui vẻ. Tay ôm cái miệng nhỏ nhắn. Hai mắt kéo thành
một đường. Hắn ung dung vươn tay, như một cơn gió xuân thổi qua bên
người tên béo . Khi hắn tự nhiên mà rời đi thì ở trong lòng bàn tay đã
có thêm một miếng ngọc bội.
Vung vẫy ngọc bội trong tay. Lạc Tiểu Y chậm rì rì vút qua đến bên
một người gầy cách xa tên béo năm người. Người gầy này cũng hơn ba mươi
tuổi, cũng mặc tơ lụa thượng đẳng, tay cũng cầm chiết phiến.
Lạc Tiểu Y quay đầu nhón chân nhìn thoáng qua, ten béo vẫn đang ngây
người nhìn tiểu mỹ nhân, lại nhìn về phía thân thể nhỏ gầy phe phẩy
chiết phiến, khóe môi đang chảy nước miếng của người kia. Đột nhiên cảm
thấy rất vui vẻ, ***, một người béo một người gầy, thật đúng là, vừa vặn bù trừ cho nhau a!
Chậm rãi vươn tay nhỏ bé, Lạc Tiểu Y bay nhanh thoáng qua trước mặt
người gầy một cái. Thấy đối phương quay đầu đi, không thèm quan tâm đến
một tên tiểu nhị nhỏ bé như hắn, Lạc Tiểu Y lại càng vui mừng.
Lập tức, tay phải của hắn nhanh như tia chớp, khẽ bắn ra, sợi dây
chuyền vàng nằm trên cổ người gầy đã tự nhiên mà -nằm ở trong lòng bàn
tay của hắn .
Liếc mắt đánh giá vòng cổ vàng này một cái, Lạc Tiểu Y lưu luyến
không muốn buông tay, tay áo vung lên, một trận tiếng bước chân thoải
mái liền xuất hiện ở bên ngoài đám người. Người gầy vẫn nhìn mỹ nhân
không chuyển mắt, hoàn toàn không chú ý tới, ở ngón tay trái của mình,
đã có thêm một chiếc nhẫn ngọc.
Lạc Tiểu Y lướt thêm một bước, lại lặng yên không một tiếng động về
tới bên người tên mập. Hắn ung dung đem dây truyền gở xuống từ trên cổ
người gầy treo lên cổ tên mập, xe ngựa của tiểu mỹ nhân, đã cách Thiên
Lý Hương không đến năm mươi thước .
Liếc mắt lưu luyến không rời nhìn hai người béo gầy, Lạc Tiểu Y hé
miệng cười vui vẻ, ***, hôm nay ta giúp hai người các ngươi kết bạn với nhau, nếu vì nó mà có thêm môt đoạn kỳ duyên đẹp, thì đừng quên mất
công sức của ta nha!
Ai ya, ta thật là càng ngày càng rãnh rỗi rồi! Nhớ lại thời gian
trước lúc vừa mới tới Lạc Dương này, ta còn bận bịu làm việc a. Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, đây chính là nơi dưới chân thiên tử, cao nhân còn nhiều mà, nếu ngươi rãnh rỗi như vậy, có thể đẩy mạnh tiến độ giữa chưởng
quầy và tiểu mỹ nhân a, chuyện làm giữa ban ngày ban mặt này, tốt nhất
vẫn nên bớt làm đi thôi!
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, ở trong lòng mắng mỏ chính
mình vài câu, Lạc Tiểu Y bước hai, ba bước, đã lại đứng trước cửa tửu
lâu. Đang lúc hắn đứng ổn định tại vị trí của mình thì ba chiếc xe ngựa
kia cũng đã đi đến trước mắt.
Theo một tiếng nói nhỏ, người đánh xe lôi kéo dây cương, ba chiếc xe
ngựa đã chỉnh tề dừng lại ở ngoài Thiên Lý Hương. Lạc Tiểu Y vội vàng
bày ra khuôn mặt tươi cười, vui tươi hớn hở chạy vài bước về phía trước, cao giọng nói: “Các vị khách quan, vị tiên tử này, có phải muốn ở trọ hay không a? Thiên Lý Hương của tiểu nhân, là tửu lâu nổi tiếng
nhất của thành Lạc Dương này đấy ạ, “
Lạc Tiểu Y vẫn chưa nói xong,thì một thanh âm trầm thấp từ tính của nam tử từ trong cửa tửu lâu vọng ra: “Tiểu sinh nghênh tiếp chậm trễ, kính xin Mạc tiểu thư chớ trách!”
Lạc Tiểu Y nhướng mày, còn chưa kịp tỏ vẻ bất mãn của mình. Một tiếng hừ nhẹ tức giận nhưng vẫn mềm mại dễ nghe từ phía sau truyền đến! Theo thanh âm tức giận vừa ra này, Mạc tiểu thư và mọi người đứng ở ngoài
cửa ngẩn người ra, một đám trừng mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ thấy bọn họ
chậc một tiếng, xoay chân liếc mắt nhìn Mạc tiểu thư một cái, lại chậc
một tiếng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía phía sau Lạc Tiểu Y!
Nguyễn cô nương đi ra?
***, kịch hay chuẩn bị lên sàn rồi a, ta phải chú ý mà xem mới được!
Chân Lạc Tiểu Y lùi lại, vù vù vù ba cái, liền đứng vào trong đám
người. Chỉ thấy hắn điều chỉnh hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toả sáng xoay đầu lại, giống như mọi người, vội vã liếc mắt nhìn Nguyễn cô nương một cái, lại ngơ ngác nhìn Mạc tiểu thư.
Nguyễn, Mạc hai nàng, đều có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Một người thì trong trẻo nhưng lạnh lùng, một người thì kiều diễm, thực là
một màn đấu gây cấn a. Lạc Tiểu Y vừa đánh giá, vừa vô cùng vui vẻ chờ
mong động tác tiếp theo của các nàng. Mọi người chung quanh đều ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của hai nàng , bắt đầu tranh luận sôi nổi ai thắng ai thua,
ai hơn một bậc.