Cực Phẩm Vú Em

Chương 271: Q.2 - Chương 271: Cái gì mầu hồng vậy?






Chuyện gì vậy?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn tay trái của mình.

Tại sao cánh tay kia lại biến mất?

Rồi Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn bụng của mình. Chẳng trách cánh tay đó lại biến mất. Cao Lôi Hoa cảm giác được khi cánh tay đó biến mất, thần cách chợt phát ra ma khí, khi ma khí này phát ra thì cánh tay đó cũng biến mất.

Chẳng lẽ cánh tay đó biến mất là có liên quan tới thần cách?

Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng.

- Không!

Linh hồn bị roi của Cao Lôi Hoa quấn lấy kinh ngạc nhìn cánh tay biến mất trong lòng bàn tay của Cao Lôi Hoa. Hắn cực kỳ hối hận, nếu biết Cao Lôi Hoa có thể làm vậy, thì lúc vừa lấy được hắn đã sớm bỏ chạy rồi. Nhưng đáng tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận, nếu có hắn sẽ mua một viên.

Phải biết rằng, để có được cánh tay trái của Satan, hắn đã ẩn nấp gần Nguyệt Nại Nhã đằng đẵng mấy chục năm, đến hôm nay mới có thể thành công. Nhưng hiện nay còn đâu,vật đó đã bị một nam nhân đầu bạc này lấy mất.

- Rống!

Thân ảnh đó không cam lòng rống lên một tiếng rồi “u oán” nhìn Cao Lôi Hoa. Dưới ánh mắt của kinh ngạc của Cao Lôi Hoa, linh hồn hắn dần dần tan ra, trong nháy mắt biến thành muôn vàn các điểm sáng, rồi từ từ thoát ra khỏi roi linh hồn, nhanh chóng bay đi.

- Muốn chạy ư? Không được đâu!

Loại chạy trốn này Cao Lôi Hoa cũng đã gặp qua đó chính là lần Cao Lôi Hoa để Hỏa Thần chạy thoát.

Nhìn thấy chiêu thức này, Cao Lôi Hoa rất khó chịu! Hắn như một con báo săn lao đến chụp lấy những điểm sáng kia.

Nhưng điểm sáng đó quả thật rất nhanh, không ngờ lại có thể so sánh với tốc độ của Cao Lôi Hoa. Mà thời gian tiếp xúc của Cao Lôi Hoa quá ít, hắn chỉ có thể quơ được một mảnh nhỏ, để cho những điểm sáng kia bay mất.

Nhìn những điểm sáng này bay mất, Cao Lôi Hoa rất khó chịu. Sau khi những điểm sáng đó bay xa, Cao Lôi Hoa liền mở tay nhìn điểm sáng mà hắn vừa chộp lấy.

- A? Đây là vật gì?

Cao Lôi Hoa nhìn vào trong lòng bàn tay mình rồi tự hỏi. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một hạt nhỏ màu đỏ. Nhưng Cao Lôi Hoa nhìn mãi vẫn không biết được vật đó là vật gì, nhưng hắn thấy vật này rất quen mắt, dường như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó.

Sau hồi lâu tìm hiểu, Cao Lôi Hoa không kìm nổi nhẹ nhàng kẹp vật đó vào giữa hai ngón tay rồi nhẹ nhàng sờ nó.

- Không tồi, rất mềm.

Cao Lôi Hoa gật đầu, vật này khi sờ rất sướng tay, còn hơi ấm nữa. Hơn nữa vật này còn tỏa ra một mùi rất thơm, mùi này khiến hóc môn nam nhân tăng cao.

- Thứ này thật quái lạ.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng sờ đi sờ lại.

************************.

Nhưng Cao Lôi Hoa lại không ngờ được, khi hắn vừa nhẹ nhàng vào vật đỏ đó. Một người nào đó ở đằng xa cũng run rẩy theo.

Thân ảnh đó chính là người vừa dùng bí thuật chạy trốn. Lúc này bỏ đi chiếc áo bào màu đen, có thể mơ hồ nhận ra được thân thể mảnh khảnh của một cô gái.

- Ư!

Khi Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng véo vật nằm trong bàn tay mình. Thân ảnh kia cũng yêu kiều rên rỉ một tiếng, rồi dùng hai tay ấn vào giữa hai chân. Trên mặt nàng đỏ bừng lên.

- Tên đó thật đáng chém ngàn đao.

Thân ảnh mảnh khảnh đó mắng to một tiếng, nhưng khi Cao Lôi Hoa miết qua vật đó, nàng lại không chịu nổi ngồi xuống, khép hai chân lại.

- Tên đầu bạc chết tiệt kia, ta với ngươi không đội trời chung!

Thân ảnh đó mắng nhẹ một tiếng. Thanh âm của nàng có chút run rẩy, trong đó còn ẩn chứa cả nghẹn ngào… ….

- Hắt xì, hắt xì!

Cao Lôi Hoa hắt xì hai tiếng.

- Chẳng lẽ có người nghĩ đến mình hay sao nhỉ?

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng day day mũi. Sau nửa ngày tìm hiểu, hắn cũng chẳng biết vật này là vật gì, chỉ biết được đó là một bộ phận trên cơ thể thân ảnh đó. Cao Lôi Hoa trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi để hạt màu đỏ đó vào trong nhẫn không gian.

Nếu không nghĩ ra được thì thôi. Nhưng nhìn thân ảnh kia đã chạy được, Cao Lôi Hoa rất chán nản. Hắn lại phải quay lại phía Nguyệt Đỉnh Thiên.

Ở phía xa, Cao Lôi Hoa thấy được Nguyệt Đỉnh Thiên đang trị liệu cho Nguyệt Nại Nhã. Tuy mụ chỉ bị thân ảnh kia rút ra cánh tay trái của Satan, cũng không tính là thương tổn lớn. Nhưng lúc đó lại khiến nguyên khí của mụ đại thương, xem ra không mất trăm năm thì không khôi phục được.

- Như thế nào rồi? Có đuổi được không?

Nguyệt Đỉnh Thiên nhìn Cao Lôi Hoa trở về liền ngẩng đầu hỏi.

- Không được, tên kia dùng bí thuật chạy mất rồi.

Cao Lôi Hoa nhún vai bất đắc dĩ nói, lúc này hắn đang suy nghĩ xem có công phu nào để khắc chế cái phương pháp chạy trốn kia hay không. Lần thứ hai hắn bị thua bởi bí thuật này, về nhà phải tìm hiểu kỹ bí kỹ này.

-Tên chết tiệt đó!

Nguyệt Đỉnh Thiên nắm chặt tay, phẫn nộ nói. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cao Lôi Hoa nói:

- Có tìm được cánh tay của Satan không?

- Không!

Cao Lôi Hoa nói thẳng thừng.

- Bị tên đó mang đi rồi sao?

Nguyệt Đỉnh Thiên lại hỏi.

- Không.

Cao Lôi Hoa đáp cụt lủn.

- Không bị trộm, mà không thể mang về?

Nguyệt Đỉnh Thiên nghi hoặc hỏi:

- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Cánh tay của Satan biến mất.

Cao Lôi Hoa nói bâng quơ với Nguyệt Đỉnh Thiên.

- Cái gì? Biến mất?

Nguyệt Đỉnh Thiên trừng mắt lên nói:

- Lôi Hoa, ý của cháu là cánh tay trái đột nhiên biến mất ư?

- Vâng, biến mất.

Cao Lôi Hoa gật đầu rồi giải thích:

- Khi cháu bắt được bóng đen đó, cánh tay đó rơi xuống, cháu liền thò tay đỡ. Nhưng kỳ lạ là cánh tay đó chợt biến mất trong lòng bàn tay cháu.

Cao Lôi Hoa cũng chỉ nói những sự tình vừa xảy ra chứ không giải thích tại sao thân thể hắn lại phản ứng với cánh tay đó. Loại chuyện đó nói ra chỉ gây phiền phức cho hắn, mà hắn lại ghét phiền toái.

- Đột nhiên biến mất trong tay của cháu?

Nguyệt Đỉnh Thiên gãi đầu. Cánh tay của Satan thì bọn lão cũng từng cầm qua nhưng chưa từng biến mất cả.

Sau hồi lâu suy nghĩ, lão cũng phải thở dài:

- Quên đi, biến mất thì cứ biến mất đi, ông quay về tra một ít tư liệu liên quan xem. Thứ này mà lưu lạc ra ngoài chỉ mang lại xui xẻo cho toàn đại lục.

- Vâng!

Cao Lôi Hoa cũng không nói gì thêm, chỉ vâng một tiếng.

- Đúng rồi, Lôi Hoa.

Nguyệt Đỉnh Thiên chợt ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.

- Vâng?

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Cháu phải chiếu cố cho tốt cháu gái của ta nhé.

Nguyệt Đỉnh Thiên vỗ vỗ vai Cao Lôi Hoa nói:

- Tạm biệt cháu.

- Vâng!

Cao Lôi Hoa trả lời theo quán tính rồi nhìn Nguyệt Đỉnh Thiên ôm Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên bay đi.

- Ài.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lắc đầu. Dường như Nguyệt Đỉnh Thiên sợ hắn sẽ sát hại Nguyệt Nại Nhã. Nhưng bây giờ hắn đã không còn chú ý đến việc đó nữa rồi.

- Cho bà một cơ hội, nếu còn chọc tới gia đình ta nữa thì đừng trách.

Cao Lôi Hoa nói nhỏ, rồi bay về nhà. Hiện tại hắn vẫn còn một số việc hỏi Mộng Ti. Tại sao cô bé lại muốn giết Nguyệt Nại Nhã, và tại sao lại biết được nơi nghỉ ngơi của họ.

Nhẹ nhàng hạ xuống tầng hai rồi Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cởi giầy ra. Giờ đã là nửa đêm, hắn không muốn phá hoại giấc ngủ của người nhà. Tuy rằng với thực lực hiện tại, Cao Lôi Hoa có thể đi giầy mà không phát ra tiếng động nào nhưng hắn vẫn cứ tháo ra để đi cho nhẹ. Rồi hắn len lén về phòng mình trông như thằng trộm.

Nhưng ngay khi hắn vừa đứng trước cửa phòng mình đột nhiên, cửa phòng của Bích Lệ Ti bị một người nhẹ nhàng mở ra. Người đó có một chiếc cánh màu đen, trên mặt thân ảnh đó còn hiện rõ một nét cười dâm đãng.

Ngay khi hắc ảnh đó quay đầu lại đúng lúc một người đàn ông tóc bạc nhìn thấy.

A!

Cả hai người đều cứng lại.

Saga trợn mắt ra nhìn Cao Lôi Hoa, mà Cao Lôi Hoa cũng tương tự.

- A, ba, chào buổi tối.

Saga gượng gạo nói.

- Ừ!

Cao Lôi Hoa gật gật đầu rồi nhìn vào trong phòng con trai hắn vừa bước ra – phòng của Bích Lệ Ti.

- Ba, ba đừng hiểu lầm. Con chỉ nói chuyện cùng nàng thôi.

Saga vội vàng thanh minh. Biểu hiện của hắn lúc này thật đúng là có tật giật mình.

- Hài.

Cao Lôi Hoa thở dài một tiếng:

- Chuyện này mai rồi nói, đi ngủ trước đi.

- Vâng.

Saga đáp lời rồi nhẹ nhàng bước về phòng mình. Hắn vừa đi vừa gãi đầu, hắn không biết tại sao Cao Lôi Hoa lại xuất hiện ở nơi này hơn nữa lại mặc bộ đồ dạ hành nữa.

Nhìn bóng của Saga, Cao Lôi Hoa xoa xoa cắm nói:

- Tên tiểu gia hỏa này chẳng lẽ ‘thịt’ Bích Lệ Ti rồi. Chậc chậc thằng bé này đú gấp đôi mình rồi.

Cái gì mà bằng gấp đôi chứ? Saga vừa mới tròn mười lăm tuổi, mà Cao Lôi Hoa đã ba mươi tuổi mới được ‘bóc tem’. Chẳng qua sau khi xuyên việt nhìn hắn trẻ hơn đôi chút nên nhầm thành hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Nhưng có phải Saga còn quá nhỏ? Cao Lôi Hoa xoa xoa cằm nghĩ. Có phải mình đã trở thành hình tượng cho bọn trẻ nhìn vào. Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu rồi đi vào phòng của mình.

Nhưng sau khi vào phòng, Cao Lôi Hoa lập tức bị chấn động.

Trong phòng hắn, một thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi trên giường hắn. Ánh sáng chiếu vào, như một dải lụa bạc được phủ quanh thân nàng. Mái tóc màu lam xõa ra càng hấp dẫn Cao Lôi Hoa.

Slime hoàng kim nằm trên vai nàng khẽ ngáy.

Tiếng ngáy của Slime không phá vỡ hình tượng xinh đẹp này mà ngược lại còn tăng lên vẻ đẹp đó.

Tĩnh Tâm đang ngẩn ngơ nhìn ánh trăng, chẳng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, mà trên miệng nàng vẫn còn cười. Tuy Cao Lôi Hoa đã ở với nàng mấy tháng trời nhưng thời gian ở bên cạnh nàng thật ra cũng không nhiều.

Nhưng chỉ vỏn vẹn trong mấy tháng này, Tĩnh Tâm nở nụ cười còn nhiều hơn hai mươi năm trước.

Cao Lôi Hoa nhìn đến ngây ngốc. Thời gian dường như là ngừng trôi.

Hắn không tiến thêm một bước nào nũa, mà cứ đứng đó nhìn Tĩnh Tâm.

Quen biết Tĩnh Tâm cũng được mấy tháng nhưng Cao Lôi Hoa lại phát hiện ra mình chưa khám phá được hoàn toàn vẻ đẹp của Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm là nữ nhân như vậy. Nàng có vô số mặt tốt đẹp, Cao Lôi Hoa phát hiện ra được một hai mặt, rồi lại phát hiện thêm những nét đẹp ở nàng….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.