Ngón tay đeo nhẫn đó chỉ về phía Cao Lôi Hoa. Ngón tay béo múp đó đeo đầy những chiếc nhẫn lấp lánh đá quý, chủ nhân của cánh tay này chính là đại sứ của liên minh thương nghiệp của đế quốc thương nghiệp. Hắn gân cổ lên nói:
- Ngươi có biết hành vi của ngươi có ý nghĩa gì không hả? Nói cho ngươi biết, ngươi lúc này đang đe dọa, uy hiếp một đại sứ đại diện cho cả một cường quốc!
Nhạc Phúc Kim đắc ý chỉ vào Cao Lôi Hoa quát. Tuy e ngại khí thế mà Cao Lôi Hoa phát ra, nhưng lúc này trong lòng hắn không có từ ngữ nào để miêu tả cảm giác sung sướng hưng phấn lúc này! Vừa rồi đại sứ của Quang Minh đế quốc vừa đối mặt với gã trẻ tuổi này thì lập tức có vẻ sợ hãi không thôi, mà bây giờ, hắn lại có thể ra mặt đứng ra chất vấn gã trẻ tuổi này, lập tức có cảm giác mình trên cơ Quang minh đế quốc. Loại cảm giác này thật là phê! Rất phê !
Phải biết rằng, bởi vì nguyên nhân đế quốc thương nghiệp là một liên minh các thương nghiêp, tuy rằng giàu có, nhưng về các mặt khác của một đất nước thì vẫn còn kém rất nhiều. Cho nên ở trong số mười sáu vị đại sứ các nước ở đây thì gã mập Nhạc Phúc Kim này có cảm giác thua sút rất nhiều. Mà bây giờ, trong lúc các đại sứ các nước đang e ngại trước khí thế của Cao Lôi Hoa thì hắn lại có gan ra mựt. Cảm giác này thật sự làm cho mập mạp Nhạc Phúc Kim cảm thấy quá tuyệt vời!
Mà đứng trước hành vi của mập mạp Nhạc Phúc Kim thì mười bốn vị đại sứ trừ Quang Minh đế quốc ra lập tức như được một hồi chuông cảnh tỉnh.
Cả mười bốn người đều nghĩ không ngờ mười sáu người lại bị khí thế cảu một gã thanh niên doa cho khiếp vãi, thậm chí có ý bỏ chạy nữa. Nghĩ vậy cả mười bốn người đều cảm thấy mắt mặt, nhục thật!
- Anh bạn trẻ, tuy ta không biết ngươi ở Bi Mông Trung Hoa có thân phận gì. Nhưng lúc này đây, ngươi hẳn nên đang đại diện cho đế quốc Bỉ Mông Trung Hoa đúng không?
Nhạc Phúc Kim chỉ vào Cao Lôi Hoa nói:
- Ta muốn biết, chẳng lẽ hành động vừa rồi của ngươi là đại biểu cho cách chiêu đãi đón tiếp khách của đế quốc hay sao?
- Các ngươi mà cũng xứng làm khách của đế quốc Bỉ Mông sao?
Cao Lôi Hoa thật sự bội phục bọn người vô sỉ trước mặt! Quấy nhiễu nội chính của người khác, còn dùng hành động thực tế để duy trì Hổ tộc độc lập: người như vậy mà vẫn còn mặt dày tự nhận mình là khách quý của đế quốc người ta! Cao Lôi Hoa bĩu môi:
- Tên vô sỉ. Ta nhớ rõ ta có nói rõ với các ngươi rồi, lúc này, các ngươi có thể đứng dậy và ..phắn đi!!
- Cuồng vọng!
- Tên kiêu ngạo, dùng máu tươi của ngươi để trả giá đi!
Nhóm thì về đằng sau các đại sứ lập tức tức tối, rút trường kiếm bên hông ra, xông lên tấn công Cao Lôi Hoa.
Mà mười lăm vị đại sứ vẫn ngồi yên trên ghế của mình, dùng ánh mắt trêu trọc giống như đang xem kịch vui nhìn đám thị vệ xông đến phía Cao Lôi Hoa.
- Thu hồi đao của các ngươi đi, nếu không các ngươi sẽ hối hận.
Đại sứ Quang Minh đế quốc đau khổ đưa ra lời khuyên. Nhưng lời khuyên bảo của lão không khiến mười lăm vị đại sứ quán cảm kích mà dừng lại, mà chỉ tăng thêm sự khinh thường trong con mắt của mười lăm vị này đối với Quang Minh đế quốc.
- Đái sứ Quang Minh đế quốc tôn kính, sự nhát gan của ngươi đã khiến cho ta cảm thấy hổ thẹn thay.
Nhạc Phúc Kim không chút do dự bồi thêm dầu vào lửa:
- Từ khi nào mà lá gan của ngươi lại trở nên nhỏ như gan thương thử(một loại chuột) thế!
Sắc mặt của vị đại sứ Quang Minh đế quốc trở nên khó coi hẳn. Gan thương thử. Một loại ma thú cấp thấp. Thậm chí có người còn đánh giá cấp bậc của nó thấp hơn Slime. Bởi vì loại ma thú này căn bản không có chút lá gan. Cho dù đối phương có yếu hơn nó, đề đầu cưỡi cổ nó, có cũng không có phản kháng.
Các đại sứ đều ném ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đại sứ Quang Minh đế quốc. Sau đó không khỏi đắc ý nhìn những tên thị vệ của mình đang lao tới. Có thể theo bọn họ vào lãnh thổ đế quốc Thú Nhân, tất nhiên trình độ của những cận về này không phải là kiếm sĩ phổ thông bình thường rồi. Những thị vệ này đều có thực lực ngoài cấp năm. Mười mấy chiến sĩ cấp năm cùng xông tới thù cho dù một gã cường giả cấp sáu cũng không khỏi luống cuống tay chân! Bọn họ rất muốn xem Cao Lôi Hoa sẽ làm như thế nào khi đối mặt những thị vệ này.
Cả nhóm thị vệ bước lại gần về phía Cao Lôi Hoa. Dưới sự đồng ý ngầm của mười lăm vị đại sứ, lá gan của bọn họ cũng tăng lên không dở
- Phải làm sao đây?
Dương tộc Dương Khai Thái quay đầu nhìn những dũng sĩ của Hoàng Kim Sư tộc.
- Lão Dương, không cần sợ, chờ xem kịch vui đi
Hai vị dũng sĩ Hoàng Kim Sư tộc dùng ánh mắt trêu chọ nhìn những tên ngu đang đi tới. Chẳng lẽ mấy tên này đầu bị vào nước làm cho nhũn cả rồi à? CHỉ cần nhìn khí thế mà người đó tỏa ra đủ biết người đó mạnh cỡ nào rồi. Chẳng lẽ bọn người kia cho rằng chỉ vài kiếm sĩ cấp năm là có thể sử lý được người đàn ông mà cả đế quốc Thú Nhân bội phục sao?
Tất nhiên đám thị vệ đại sứ không biết suy nghĩ trong lòng những dũng sĩ Hoàng Kim Sư tộc rồi, bọn họ nắm chặt trường kiếm, vội vàng muốn ra oai trước mặt đại sứ của nước mình!
- Oanh~ oanh~ oanh~
Những tiếng nổ mạnh từ hướng cửa chính phát ra. Cửa đại điện của Thú Nhân Bỉ Mông Trung Hoa dành để tiếp những vị khách quý bị người tông vào . Sau đó sáu người Cao Lôi Hoa tầm mười thước mạnh mẽ đi vào.
Cánh cửa đại điện của Bỉ Mông dành tiếp khách Cao Lôi Hoa tầm hai mươi thước. Cũng dư cho sáu gã cự nhân Cao Lôi Hoa tầm mười thước này đi vào.
Lúc sáu người khổng lồ này đi vào trong đại điện, tất cả mọi người lập tức hít một hơi thật sâu đầy kinh hãi.
Đây là sáu gã cự nhân to lớn như những bức tượng thiên thần, cả sáu người có nước da màu cổ đồng, cơ thể săn chắc nhìn như ngọn núi nhỏ! Một người khôi ngô to lớn như một ngọn núi! Cánh tay tràn đầy lực lượng! Không ai dám nghi ngờ uy lực sát thương của sáu người này, chỉ cần nắm đấm của bọn họ hạ xuống, chắc chắn một mạng đi toong!
Cả nhóm thị về hoảng sợ nhìn những cự nhân độc nhãn đó, trong mắt những cự nhân đó toát ra vẻ lạnh lùng. Ánh mắt bọn họ, làm cho mười mấy thị vệ thầm nuốt nước bọt. Cả người run rẩy rên rỉ, mà sự rên rỉ này không phải từ cổ họng họ phát ra, mà đến từ đằng sau trán họ, nơi cất chứa linh hồn đang sợ sệt run rẩy!
)
Đây là chuyện gì? Thú Nhân đế quốc sao lại có thể xuất hiện cự nhân? Đại sứ các nước run rẩy nhìn những cự nhân này, vì cái gì mà ánh mắt của sáu gã cự nhân có vẻ không được tốt cho lắm! Trời ạ! Người khổng lồ, cự nhân, chính là loại người được ghi trong những cuốn sách cổ mà thôi!
Sáu gã cự nhân nhìn một vòng, sau đó con mắt duy nhất khinh miệt nhìn trường kiếm trong tay những thị vệ này. Đối với cự nhân mà nói, hình như bọn nó đang cầm tăm của mình thì phải....Cất những cái chân to như cái cột đình, sáu cự nhân tiến về phía chiến sĩ cầm tăm!
Mười mắy thị về đơ ra nhìn cự nhân, nhìn sáu ngọn núi nhỏ trước, cả đám không làm được một đọng tác gì. Bọn họ có thể cảm giác đối mặt với nhưng cự nhân đó có thể đấu ngang tay với cự long thì những thanh kiếm của mình chẳng khác gì đồ chơi.
Chính mìn có nên tỏ vẻ thân mật một chút với những cự nhân này không nhỉ? Các thị vệ này âm thầm nghĩ.
Đang lúc những thị vệ này tỏ vẻ mình vô hại, tỏ vẻ niềm nở đón chào những cự nhân thì tiếng xé gió vang lên, sáu nắm đấm như trời giáng xuống.
Bất ngờ nhìn thấy nắm đấm càng lúc càng to trước mặt mình, cảm đám không ai kịp trở mình!
Ngay sau đó, máu đỏ và thịt trắng văng ra tứ tung! Dưới nắm đấm to tướng, cả sáu người trở thành những đầu bếp cự khôi chế biến bánh thịt chế tạo ra sáu cái bánh. Mỗi nắm đấm là một miếng bánh dành cho các vị đại sứ thân yêu các nước đang chết lặng trên ghế.
- A~~~
Mấy vị đại sứ hét lên một tiếng, luống cuống đưa tay hất những miếng bánh thịt bay bám trên người mình....
Trừ bỏ đại sứ Quang Minh đế quốc thì cả mười lăm đại sứ còn lại đều kinh hoảng thất thố nhìn tình hình biến đổi bắt ngờ này, không ai biết vì sao sáu cự nhân này đột nhiên biến thành chơi trội như thế?!
- Dám cầm đao chạy trước mặt chủ nhân chúng ta, chết!
Một gã cự nhân có vẻ là người cầm đầu đứng thẳng người dậy, con mắt duy nhất đầy sát khí lướt qua một vòng đại điện. Mẹ nó, từ xưa đến nay chưa có ai dám động đao kiếm trước mặt thần của Độc Nhãn Cự Nhân, ngay cả bọn cự long cũng không dám nữa là! Thật sự là không biết sống chết mà!
- Chậc chặc. Đúng là một tác phẩm hoàn mĩ
Bàn tay của Dương tộc Dương Khai Thái vuốt râu dê của mình, nhìn sáu cái bánh kẹp thịt bẹp lép nằm dưới sàn mà nói. Là một thành viên đế quốc Thú Nhân, cho dù không phải là chiến sĩ của đế quốc. Nhưng lão cực kì thích thú tác phẩm nghệ thuật này, tác phẩm "nữ thần chiến tranh"
Lão Dương vừa nói, lập tức khiến chó mười sáu vị đại sứ rợn tóc gáy!
- Một đám ngu như trâu. Ăn với chả nói, không biết khiêm tốn là gì!
Cao Lôi Hoa vẫy tay sáu cự nhân. Sáu gã cự nhân nhanh chóng đi ra đứng phía sau Cao Lôi Hoa như những pho tượng hùng tráng.
- Bây giờ, phắn đi chứ!
Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn các vị đại sứ, bọn người này chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Càng hiền lành đối đãi bọn họ, bọn họ tưởng mình giỏi lắm. Đối phó mấy tên gia hỏa như vậy, chỉ có hung hăng cho mỗi tên mỗi cái bạt tai. Bọn họ mới biết thu liễm là gì.
- Ngươi, ngươi giết thị vệ của ta!!
Mập mạp Nhạc Phúc Kim nhìn nhũng thị vệ biến thành bánh thịt, nhất thời mất đi lý trí:
- Ngươi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi đây gọi là hữu nghị sao ? Tốt lắm, nguyện vọng của ngươi đã đạt được! Ngươi cái tên chết tiệt này, đi nói cho thú hoàng của các ngươi biết. Chúng ta gặp mặt nhau trên chiến trường đi!
Ngồi mọt bên, đại sứ Quang Minh đế quốc vừa nghe thấy câu này lập tức cảm thấy không ổn chút nào, lão cuống quýt lôi mập mạp lại, ý gã đừng nói nữa, mau câm cái miệng thối lại đi. Thật là một tên không biết tốt xấu. Có muốn chết cũng đừng có già mồm nói như thế chứ, định kéo theo mấy tên bọn ta đi theo à, cái tên Cao Lôi Hoa này không phải là người ngươi chọc được đâu.
- Hữu nghị? Gặp mặt trên chiến trường? Ha ha ha ha!
Lão Cao Lôi Hoa cười muốn sặc. Gặp nhau trên chiến trường? Lão Cao Lôi Hoa chưa từng nghĩ sẽ gặp nhau trên chiến trường. Bởi trước lúc chiến tranh bắt đầu thì một cuộc chiến khác đã diễn ra dẹp đẹp những cuộc chiến loại này rồi!
- Trước đó, ta sẽ cho các ngươi biết một tin mừng bất ngờ nhé!
Khóe miệng Cao Lôi Hoa lộ ra nụ cười mỉm, nhìn mập mạp. Người này hẳn là liên minh thương nghiệp, nếu hắn lựa chọn khai chiến với Thú Nhân, vậy trước đó mình phải làm gì hắn đâu nhỉ.
Dọc theo đường đi từ Quang Minh đế quốc đến Bỉ Mông, thì tin tức mà Cao Lôi Hoa biết nhiều nhất chính là tin Hổ tộc muốn đọc lập. và rất nhiều cường quốc ủng hộ sự kiện này, tạo sức ép lên con trai mình
Nghe tin, Cao Lôi Hoa liền tức giận. Hắn, Cao Lôi Hoa thật vất cả nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này, vất vả lắm mới cho nó làm vua muôn thú, lập nên một quốc gia. Nhưng có kẻ lại không có mắt, ba lần bốn lượt gây phiền toái cho con trai hắn là sao?
- ***, đã vậy cho mấy cái quốc gia hoa thích trỏ mũi vào chuyện nước khác biết mùi đi
Cao Lôi Hoa phẫn nộ nói
Trong truyền thuyết có một câu nói thế này--- cha con đồng lòng, sức nào cũng chịu.
Mấy ngày trước Thú Hoàng Nguyệt Sư hy vọng Cao Lôi Hoa ngang trờ xuất thế đầy hoa lệ, sau đó ra mặt giết chết mấy đế quốc ủng hộ Hổ tộc độc lập này một lần cho rồi. Sau đó để cho cậu đứng lên nắm quyền đất nước, cầm quân để đầu cưỡi cổ mấy đế quốc này một trận
Mà lúc này, việc Cao Lôi Hoa muốn làm, đúng y nguyện vọng của Nguyệt Sư