Cực Phẩm Vú Em

Chương 333: Q.2 - Chương 333: Đám cưới không ngờ lại có khách tới thăm.






- Sư phụ, chuyện người nói, con đã làm được rồi.

Khi Cao Lôi Hoa cầm thần cách của Tắc Á, thì ngoài của vang lên tiếng nói của Minh Vương:

- Con đàn bà này mang đến một trăm thần phó. Con đã giết hết chúng, cả linh hồn bọn chúng cũng bị thu lại.

- Tốt.

Cao Lôi Hoa nghe thấy vậy liền cười lớn:

- Dám đến náo loạn nhà của ta, cho dù ngươi là linh hồn, cũng phải chết.

Vừa rồi sau khi đồ thần dưới đại dương, Cao Lôi Hoa đã dùng máu tươi hồi sinh mười tên huyết kỵ sĩ. Trong miệng của họ, mộ nữ nhân tên là Tắc Á đã mang một trăm tên thần phó tới giết họ, rồi đưa bọn trẻ đi. Bởi vậy ngay sau khi đánh chết Thái Dương Thần, Cao Lôi Hoa cùng Minh Vương chia làm hai hướng. Cao Lôi Hoa mang thi thể của Apollo đi tìm Tĩnh Tâm, còn Minh Vương đi xử lý một trăm tên thần phó tìm tới nhà của Cao Lôi Hoa.

Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, một vài vị thần được Tắc Á mời cười khổ. Bởi vì họ cũng tới nhà Cao Lôi Hoa, hiện tại họ rất sợ Cao Lôi Hoa sẽ đưa họ cho Minh Vương xử lý.

- Dám gây thương tổn cho người nhà của ta, cho dù ai đều sẽ phải chịu hình phạt so với chết còn đáng sợ hơn.

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn Tắc Á đang hấp hối, rồi đem “hàn băng thần cách” bảo tồn. Hiện tại không phải là thời điểm để đưa thần cách cho Tĩnh Tâm, bởi vì muốn nhận thần cách, còn phải tiêu hóa lực lượng cùng tri thức của thần. Mà Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm lại có một vấn đề rất quan trọng. Vậy nên hắn cũng không ngay lập tức đưa thần cách cho Tĩnh Tâm.

- Sư phụ, hiện tại nên làm gì bây giờ?

Nắm trong tay phá đao của mình, Minh Vương hỏi Cao Lôi Hoa:

- Chúng ta có phải cướp cô dâu không? Con có phải cần mở đường máu không?

- A, không cần đâu.

Cao Lôi Hoa cười nói, rồi hắn sắc bén nhìn bốn phía. Những ai bị hắn nhìn đều không tự chủ được co đầu lại.

-Hừ hừ!

Cao Lôi Hoa cười lạnh, tuy rằng Cao Lôi Hoa dám đánh Hải mẫu Tắc Á, nhưng chung quanh cũng không ai dám chỉ trích hắn.

Cho dù người của hải tộc cũng không đứng ra, cho dù người bị đánh là Hải mẫu của bọn họ.

Người của hải tộc sở dĩ không dám ra mặt bởi vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, đó là Cao Lôi Hoa đã thi triển một thực lực hùng mạnh. Thứ hai, dù sao bọn họ chỉ là hải tộc chiến sĩ chứ không phải là thần. Bọn họ có thể đã sống lâu nhưng vẫn còn chưa đủ. Bọn họ không thể liều chết vì một người mình mới biết là vợ của Hải Hoàng. Thời gian có thể làm hao mòn tình cảm của con người. Bao gồm cả “ tôn kính”.

Đối với hải tộc chiến sĩ mà nói, chỉ cần đương nhiêm Hải Hoàng không ra lệnh, bọn họ sẽ không làm gì cả.

- Phù!

Nguyệt Chấn Thiên trên ngai vàng thở dài, rồi vất vất tay ý bảo đem “Hải mẫu” tàn tật lùi ra.

- Hoan nghênh con rể đã trở về.

Rồi Nguyệt Chấn Thiên cười với Cao Lôi Hoa. Câu nói cùng nụ cười của Nguyệt Chấn Thiên đã biểu thị thân phận con rể của Cao Lôi Hoa.

- Con trở về rất đúng lúc, Cao Lôi Hoa.

Tĩnh Âm bên cạnh Nguyệt Chấn Thiên nở nụ cười nói. Đây là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày vừa qua. Tĩnh Âm nhìn bốn phía:

- Nếu mọi người đã đến đủ. Vậy thì, chú rể của ngày hôm nay chính là con, Cao Lôi Hoa.

- Thấy sao?

Tĩnh Âm nói xong rồi hỏi Cao Lôi Hoa.

- Rất vui ạ.

Cao Lôi Hoa lớn tiếng nói, rồi hắn quay đầu nhìn Tĩnh Tâm. Dù sao, hắn mới làm Tĩnh Tâm tức giân, vậy nếu nàng không đồng ý thì sao?

Cao Lôi Hoa khẩn trương nhìn Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên tiếp đón ánh mắt của Cao Lôi Hoa. Đôi mắt xanh lộ ra ý cười, rồi nàng khẽ mở miệng:

- Con.

Đang lúc Tĩnh Tâm chuẩn bị nói đến, bỗng phía ngoài hải hoàng điện truyền đến một âm thanh.

- Báo, Lực lượng chi thần vĩ đại, Thú Thần điện hạ, tới để chúc mừng hôn lễ của Tĩnh Tâm công chúa.

Một tên vệ binh hải tộc chạy đến nói.

- Thần Thú?

Hải Hoàng Nguyệt Chấn Thiên gật đầu nói:

- Mau mời hắn vào.

- Ha ha ha ha!

Chưa thấy mặt đã thấy tiếng. Sau tiếng cười, thân ảnh cao lớn của Thần Thú hiện ra trước mắt Cao Lôi Hoa:

- Lão Cao, tôi biết cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy mà. Nhìn thấy cậu còn sống, tôi liền đuổi theo. Nhìn này, lần này tôi mang cho cậu một thứ rất tốt.

- Cám ơn.

Cao Lôi Hoa đáp lễ:

- Bởi vì thời gian quá gấp nên tôi không có kịp nói với cậu

- Không sao.

Vong Linh Nữ Thần bên cạnh Thần Thú khẽ cười một tiếng:

- Đây là vật của cậu, chúng tôi chỉ giúp mang đến mà thôi. Có thể xem như chúng ta “mượn hoa hiến phật”. Cao Lôi Hoa, dùng câu này có đúng không?

- Vật thuộc về tôi? Đó là cái gì?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn chiếc hộp được đóng gói rất hoa mỹ rồi mở nó ra.

Mở chiếc hộp đó ra, Cao Lôi Hoa bỗng cười rất tươi. Trong chiếc hộp đó là tấm áo cưới của Cao Lôi Hoa dành tặng cho Tĩnh Tâm. Đồ vật mà tự Cao Lôi Hoa thiết kế, được thủ tịch thiết kế sư từ Tuyết Toa, Lôi Lỵ Nhã tự tay hoàn thành.

Ngoài chiếc áo cưới này ra, còn có một bộ lễ phục quý tộc màu trắng. Xem ra vợ chồng Thần Thú đã vì Cao Lôi Hoa mà chuẩn bị.

- Cám ơn, rất cám ơn hai người.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Thần Thú rồi nói:

- Không hổ là Thần Thú, rất biết rõ lòng tôi.

- Chỉ là cái nhấc tay thôi.

Thần Thú cười ha hả.

- Vậy kế tiếp.

Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm rồi nâng chiếc áo cưới màu trắng lên, chậm rãi bước về phía nàng.

Mọi người đều không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm.

- Tĩnh Tâm, em có lấy anh không?

Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm bàn tay trắng như ngọc trai của Tĩnh Tâm, rồi đem áo cưới đưa cho nàng.

Nguyệt Nhị đang nắm lấy tay Tĩnh Tâm liền bỏ tay ra rồi nhẹ nhàng lùi lại mỉm cười nhìn cha mẹ nàng.

- Vâng!

Tĩnh Tâm gật mạnh đầu. Nước mắt nàng trào ra. Chỉ trong thời gian ngắn, nhiều cung bậc cảm xúc đã xuất hiện. Khi Tĩnh Tâm tuyệt vọng nhất, thì hy vọng lại hiên ra. Giờ này Tĩnh Tâm tiếp nhận chiếc áo cưới trong tay Cao Lôi Hoa. Tuy rằng nàng đã xem nó nhiều lần, nhưng lần này nàng lại cảm thấy nó đặc biệt xinh đẹp.

- Tha thứ cho anh vì đã không ở cạnh em trong những ngày qua.

Cao Lôi Hoa giữ lấy mặt Tĩnh Tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng:

- Nhưng hãy tin tưởng anh, từ hôm nay sẽ không ai có thể tách chúng ta. Em thuộc về anh.

- Anh yêu em, Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Tâm.

- Ba, để mẹ thay áo cưới đi! Thay áo cưới nào!

Ở bên cạnh, Bảo Bảo cùng Tiểu Kim Toa Nhi cùng giơ hai tay lên nói.

Rudolph tuy không thể nói chuyện nhưng cũng không ngừng giơ tay lên biểu thị ý muốn nhìn Tĩnh Tâm mặc áo cưới.

- Anh không muốn xa em, nhưng chúng ta phải thay áo cưới thôi.

Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói.

- Vâng!

Tĩnh Tâm lên tiếng, mang áo cưới tạm thời rời khỏi hải hoàng điện

------------.

Một khúc nhạc vang lên, đó là nhạc đám cưới. Hôn lễ mà hải tộc chuẩn bị đã lâu đã được tiến hành.

Điều nhất khác biệt là chủ rể chính là Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa lẳng lặng đứng trong đại điện chờ Tĩnh Tâm đến.

Cuối cùng, cánh cửa bị hai thiếu nữ hải tộc nhẹ nhàng mở ra. Một bóng trắng nhẹ nhàng bước vào đại điện

Ngay khi Tĩnh Tâm vừa tiến vào. Mọi người đều bị nàng hấp dẫn.

Mọi người đều nhìn Tĩnh Tâm sau khi thay xong áo cưới. Trên người nàng là một bộ quần áo không thuộc thế giới này. Điều đó làm kinh ngạc thị giác của mọi người. Bọn họ đều không thể dùng ngôn ngữ nào để tả được bộ đồ này.

- Tĩnh Tâm, em thật đẹp.

Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm mỹ lệ trước mặt mình.

Nắm lấy tay của Tĩnh Tâm, hắn và nàng chậm rãi đi tới chỗ Nguyệt Chấn Thiên.

Hôn lễ này chính là theo nghi lễ của hải tộc.

Nam nữ song phương, dưới sự chứng kiến của cha mẹ, lấy danh nghĩa của Sáng Thế Thần, kết làm vợ chồng. Bởi vì trên thế giới này, Cao Lôi Hoa không có cha mẹ, nên người chứng kiến chỉ là Hải Hoàng và Tĩnh Âm.

- Dưới sự chứng kiến của Sáng Thế Thần, em sẽ là vợ của anh chứ?

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Tĩnh Tâm:

- Từ nay về sau chúng ta sẽ sống như cây liền cành, như chim với tổ, như cá với nước.

Cao Lôi Hoa nắm chặt tay của Tĩnh Tâm tha thiết nói.

Tuy không biết cây liền cành trong miệng Cao Lôi Hoa là cái gì, nhưng Tĩnh Tâm vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

- Dưới danh nghĩa của Sáng Thế Thần, Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm đã chính thức là vợ chồng!

Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên đứng dậy tuyên bố.

Sau khi hôn lễ hoàn thành, đôi tân hôn sẽ nhận được những lời chúc phúc. Một số quý tộc từ các nơi cũng tới chúc phúc cho hôn lễ của Tĩnh Tâm công chúa.

Đúng lúc này, bỗng một tiếng sói tru vang lên.

- Em rể. Sáng Thế thần tại thượng, cậu vẫn còn chưa chết.

Giữa hôn lễ của Cao Lôi Hoa, đột nhiên một thân ảnh lao tới Cao Lôi Hoa với vận tốc âm thanh.

Người này chính là anh trai duy nhất của Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên.

Lúc hôn lễ, Nguyệt Hoa Thiên cũng không ở đây.

Dưới sự đính ước mạnh mẽ của Tắc Á, Nguyệt Hoa Thiên liền ly khai hải hoàng điện, bởi vì hắn biết sự tình này hắn chẳng làm được gì. Hắn tự trách mình. Hắn không muốn tham dự hôn lễ. Nhưng khi biết tin Cao Lôi Hoa trở về thành hôn với Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên liền chạy trở về như điên.

Tất cả tưởng như chỉ là giấc mơ. Hưng phấn quá độ làm Nguyệt Hoa Thiên không để ý tới cách vào vô văn hóa của mình.

- Ách, có anh chết ý.

Cao Lôi Hoa thì thào vài tiếng rồi cười với Nguyệt Hoa Thiên. Dù sao hắn cũng không có ác ý.

- Tốt rồi, tốt rồi. Cậu đã trở lại.

Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ lưng của Cao Lôi Hoa:

- Mẹ ơi, nếu cậu không về, tôi sẽ nguyền rủa cậu vạn lần mỗi ngày.

- Cám ơn.

Cao Lôi Hoa đành phải cảm tạ hành động tùy ý của Nguyệt Hoa Thiên.

Tĩnh Tâm đứng ở cạnh nhìn chồng cùng anh trai của nàng nói chuyện.

- Yêu!!! Hôn lễ hoàn thành rồi ra. Xem ra ta đã đến muộn rồi.

Ngay khi Nguyệt Hoa Thiên tiến vào, chỉ một lát sau lại có một người xuất hiện ở đại môn.

Lần này là một người đàn bà người trung niên. Cao Lôi Hoa cũng biết nàng. Nàng chính là bác cả của Tĩnh Tâm, tên là Nguyệt Nại Nhã. Sau nàng chính là con trai nàng Hồi Thiên.

- Tĩnh Tâm, chúc mừng hôn lễ của con với Thái Dương Thần.

Sau khi tiến vào, Nguyệt Nại Nhã cười giả là với Tĩnh Tâm ( Lúc này Cao Lôi Hoa đang bị Nguyệt Hoa Thiên ôm lấy, Nguyệt Nại Nhã không thể nhìn thấy hắn)

Lời nói vừa vang lên, mọi người đều trở nên im lặng.

Xem ra, tin tức của Nguyệt Nại Nhã cũng không tinh thông lắm. Dường như nàng không biết rằng người gọi là Thái Dương Thân đã chết.

-Tĩnh Tâm, không phải dì nói với cháu rồi sao.

Đi tới trước mặt Tĩnh Tâm, Nguyệt Nại Nhã nhìn bốn phía. Dường như không thấy được thân ảnh của Thái Dương Thần, nàng lầm bầm với Tĩnh Tâm:

- Không phải dì đã nói trước rồi hay sao, cháu không nên gả cho tên Cao Lôi Hoa đó. Nếu lúc đó cháu nghe lời dì gả cho Hồi Thiên. Thì làm sao có thể khiến lão tổ tông phải ra mặt, làm sao phải cưới một nam nhân không quen . Ai, nếu lúc trước, cháu cùng mẹ con dì ở cùng một chỗ thì có phải tốt không. Dù sao Hồi Thiên cũng thích cháu.

Mọi người đứng bên không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cao Lôi Hoa nghe được lời này của Nguyệt Nại Nhã, thì rất tức giận.

- Này, bà nói đủ chưa?

Cao Lôi Hoa tránh khỏi Nguyệt Hoa Thiên tới trước mặt Nguyệt Nại Nhã rồi nói.

- Ngươi, ngươi.

Nhìn thấy Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nại Nhã như nhìn thấy quỷ. Miệng há to ra, nửa ngày không nói được một câu.

- Nhớ lấy, về sau đứng có đến trước mặt của Tĩnh Tâm nhắc tới con của bà.

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:

- Nếu không, con ngươi thiếu cái gì cũng đừng trách ta.

- Ư!

Nguyệt Nại Nhã liều mạng gật đầu, phải biết rằng Cao Lôi Hoa không bao giờ nói dối, giờ đánh chết nàng cũng không muốn trở lại đây.

- Di? Nguyệt Nại Nhã tỷ tỷ, chị còn đến sớm hơn em.

Lúc này lại có một người xuất hiên ở đại điện.

Người này quần trắng, áo trắng, trong tay cầm một chiếc quạt xếp. Và đặc biệt, người này cực kỳ đẹp trai.

Cao Lôi Hoa nhíu mày, đó là Cửu U.

Tại sao hắn lại xuất hiện? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Cửu U.

Dường như thấy được ánh mắt của Cao Lôi Hoa, Cửu U cũng quay đầu lại nhìn. Hắn thần bí cười với Cao Lôi Hoa. Rồi hắn tới cạnh Tĩnh Tâm:

- Cháu gái, đây là trượng phu Cao Lôi Hoa của cháu à.

- Vâng!

Tĩnh Tâm nhìn Cửu U rồi gật đầu.

- Vậy đến đây nào cháu rể, chú có một món quá dành riêng cho cháu và Tĩnh Tâm.

Cửu U nhẹ nhàng phẩy quạt, rồi cười với Cao Lôi Hoa.

- Chú?!

Cao Lôi Hoa giật mình. Sự xuất hiện của Cửu U đã nằm ngoài dự liệu của Cao Lôi Hoa. Hắn không ngờ Cửu U lại có thể xuất hiện ở đây.

Nguyệt Nhị ở bên cạnh nhìn thấy Cửu U cũng nhíu mày. Nàng dướng như có chút ấn tượng với hắn.

- Cháu rể ngoan, cháu đã gọi ta là chú thì ta là chú của Tĩnh Tâm cũng không thể keo kiệt được nữa rồi.

Cửu U nhấn mạnh hai chữ Tĩnh Tâm. Hắn đang rất sảng khoái. Dù sao hắn cũng không thể thắng được Cao Lôi Hoa cả minh tranh lẫn ám đấu. Nhưng lúc này lại khác, chỉ một chút tiện nghi cũng khiến Cửu U cảm thấy vui vẻ.

- Ta!

Cao Lôi Hoa hơi tức giận, hắn cắn chặt răng. Rồi tay phải động đậy, nhẫn không gian lóe lên. Một hạt châu màu hồng xuất hiện trong tay hắn. Rồi Cao Lôi Hoa khoa chân múa tay trước mặt Cửu U.

- Đê tiện.

Cửu U cắn chặt răng.

- Hắc hắc.

Cao Lôi Hoa cười ha hả.

- Ngươi tới mang lễ vật giao cho hắn.

Cửu U nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang cầm hạt châu trong tay liền không dám chiếm tiện nghi của hắn nữa. Hắn quay người lại nói với tên tùy tùng.

Tên tùy tùng tóc vàng phía sau Cửu U gật đầu, bước tới phía Cao Lôi Hoa rồi đưa hộp quà cho hắn.

- Vậy thì cảm ơn.

Cao Lôi Hoa cười. Tay trái nhận chiếc hộp, tay phải nhẹ bóp vật được gọi là “U đế”.

Tên tùy tùng tóc vàng đem hộp đưa cho Cao Lôi Hoa rồi hắn vô tình huých nhẹ vào tay trái của hắn.

Ngay lúc đó, tay phải của Cao Lôi Hoa bỗng truyền đến một cảm giác khác thường. Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn tên tùy tùng của Cửu U.

- Đồ vật này cho ngươi. Chúc hai người bách niên giai lão.

Cửu U quạt vài cái rồi nói.

Mà tên tùy tùng tóc vàng kia sau khi đưa quà cho Cao Lôi Hoa liền tiến lại đứng đằng sau Cửu U. Hắn nhíu mày nhìn vật trong tay phải của Cao Lôi Hoa, rồi biến sắc.

--------.

Theo nghi thức của hải tộc, sau hôn lễ sẽ có một đại yến mời khách nhân.

Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm cũng vội vàng đón một vài vị khách.

Tất cả đều bận rồi, nên không ai biết Cửu U cùng tên tùy tùng đang đứng ở một góc nhỏ nói chuyện

- Uh, ta đã xác định cánh tay trái của ta đang ở bên trong cơ thể của Cao Lôi Hoa.

Lúc này Cửu U đang nói chuyện với tên tùy tùng tóc vàng. Theo vẻ mặt và thái độ của Cửu U, xem ra tên tóc vàng này không phải là tùy tùng của hắn.

- Khó trách, tại sao tay trái đột nhiên lại biến mất. Không ngờ là nằm trong cơ thể hắn.

Cửu U thở dài:

- Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào bây giờ.

- Tìm cơ hội, đoạt lại tay trái.

Người đó nhẹ giọng nói:

- Đúng rồi, Cửu U, ngươi cùng Cao Lôi Hoa có quan hệ gì?

- Quan hệ gì? Vì sao ngài lại hỏi vậy?

Cửu U nghi hoặc hỏi.

- Ngươi đừng dấu làm gì.

Ngưới đó ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi đồng tử màu đen rồi nói:

- Ta thấy được U đế của ngươi đang nằm trong tay hắn.

Mặt Cửu U đỏ lên, Hắn cúi đầu, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với nam tử tóc vàng.

- Ta không quản quan hệ của ngươi với hắn. Nhưng hy vọng ngươi ảnh hưởng đến việc đoạt lại tay trái.

Ngưới đó nói:

- Có lẽ ngươi có thể lợi dụng quan hệ của mình với hắn.

http://truongton/forum/images/smilies/panda/panda36.gifhết đợt bom rồi, anh em từ từ thưởng thức nhahttp://truongton/forum/images/smilies/panda/panda88.gif


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.