Một bàn tay to lớn bịt miệng Tháp Khắc, sau đó Tài Quyết như ngựa quen đường cũ, nhanh chóng làm một vết đảo qua yết hầu gã. Máu từ miệng vết thương tuôn ra xối xả.
Tài Quyết cắt yết hầu của Tháp Khắc xong, Cao Lôi Hoa thuận tay ném Tháp Khắc xuống đất. Cái động tác cắt tiết gà này , Cao Lôi Hoa đã làm không biết bao nhiêu lần, đã lấy đi bao nhiêu tính mạng rồi. Cao Lôi Hoa rất tự tin, dưới một kiếm này, không ai có thể sống. Đó là sự tự tin đến từ thực lực !
- Không có khả năng, điều này sao có thể !
Nhanh chóng ôm cổ mình bịt vết thương, Tháp Khắc không thể tin được nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa . Gã không tin, vừa rồi mình con chiếm thế thượng phong không ngờ chỉ trong nháy mắt đã đảo ngược lại hoàn toàn ?
Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng ! Cho nên dù tên tóc bạc này chiếm được thú ảo, cho dù thú ảo trong truyền thuyết có thể đề cao năng lực chủ nhân lên một cấp. Nhưng cũng không thể trong nháy mắt lợi hại như vậy được ! Cho dù tăng lên một cấp cũng không thể từ người bỏ chạy mà trở lên lợi hại , quay lại giết ta được ! Trừ phi, Tháp Khắc nghĩ tới một khả năng cuối cùng.
Trừ phi, tên này vốn mạnh hơn gã mấy lần! Trừ phi, đây mới là thực lực chân chính của gã tóc bạc này…
Cầm Tài Quyết đứng trên cự long, Cao Lôi Hoa thản nhiên nhìn Tháp Khắc đang rơi xuống. Bởi vì nhất thời chủ quan lên chật vật , đã lâu rồi lão Cao chưa hưởng thụ cái cảm giác này.
- Có lẽ ta đã già rồi !
Cao Lôi Hoa tự giễu cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong khi rơi, Tháp Khắc tràn ngập tuyệt vọng, hắn không thể tưởng tượng mình bại nhanh như vậy, thàm như vậy. Nếu tên đó bồi tiếp mấy chiêu nữa, chắc chắn mình phải chết.
Thuật thế thân trong nháy mắt ! Đúng rồi, thuật thế thân trong nháy mắt, ta sao quên nó nhỉ . Mắt Tháp Khắc lóe lên tia hi vọng cuối cùng . Tuy rằng yết hầu bị Cao Lôi Hoa cắt, nhưng chỉ cần trốn được vẫn có hy vọng sống sót. Dù sao hắn không phải nhân loại, tuy bị một đao trí mạng nhưng vẫn còn cơ hội sống sót. Chạy nhanh ! Tháp Khắc hưng phấn nghĩ, đồng thời âm thầm thi triển thuật thế thân .
- Muốn sử dụng thuật thế thân sao ?
Giọng nói Cao Lôi Hoa giống như văng bên tai Tháp Khắc, lại như trực tiếp xuất hiện trong đầu Tháp Khắc. Cuối cùng, Tháp Khắc liếc mắt nhìn Cao Lôi Hoa một cái, lúc này, thứ gã nhìn thấy là đôi mắt màu đen của Cao Lôi Hoa .
Thấy đôi mắt màu đen đó, Tháp Khắc cảm thấy lạnh cả người. Đôi mắt này giống như nhìn xuyên thấu qua tâm can gã.
- Ngươi cho rằng, có thể sử dụng một phương pháp chạy trốn trước mặt ta nhiều lần sao ?
Giọng nói của Cao Lôi Hoa có phần lạnh lùng.
Tuy yết hầu bị cắt đứt nhưng Tháp Khắc vẫn sử dụng thuật thế thân. Lần này mục tiêu là một khối thế thân ở … ma ngục !
Một nguồn năng lượng dao động nhẹ nhàng không ai nhận thấy trên người Tháp Khắc phát ra, đây là năng lượng dao động dùng để định vị vị trí của con rối !
- Hừ !
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng, trước khi gã kịp trở về thế thân con rối, giết gã! Người Cao Lôi Hoa như mũi tên bắn về phía Tháp Khắc.
Khoảng cách giữa Cao Lôi Hoa và Tháp Khắc tầm hai mươi thước ! Tháp Khắc cho rằng, dù là vị thần của tốc độ Chiến thần cũng không thể giết gã trong vạn phần giây truyền tống thay thế ! Cho nên, Tháp Khắc cho rằng lần này thuật thế thân sẽ thành công .
Đáng tiếc, một cảm giác lạnh như băng đã làm nguyện vọng của Tháp Khắc tan biến !
Vào thời điểm Tháp Khắc sử dụng lần này thế thân thứ ba trong ngày hôm nay, một bóng đen từ dưới chân gã phóng qua, lưỡi kiếm lãnh lẽo kéo thẳng từ dưới lên ! Thậm chí Tháp Khắc có thể cảm giác phần dưới của mình bị lưỡi kiếm lạnh lẽo đó đi qua.
Kiếm pháp của Cao Lôi Hoa không hề nghi ngờ là kiếm pháp hoàn mĩ nhất trên đại lục !
Chỉ một kiếm, thân thể Tháp Khắc đã bị chém thành hai nửa trên không trung. Hai nửa hoàn mĩ, không bên nào nặng hơn bên nào.
Nhưng cả hai nửa không hề chảy ra một tia máu tươi nào cả.
Chẳng lẽ Tháp Khắc này vận khí *** chó, lúc nguy hiểm nhất đã thành công thế thân.
Không, không có! Hai nửa cơ thể này chính là của Tháp Khắc, máu không có chảy ra không bởi vì gã đã thế thân thành công, mà do miệng vết thương bị lôi quang của Tài Quyết xẹt qua, thiêu cháy đóng lại nên máu không hề chảy ra được.
******************************
Điều khiển cự long xuống dưới đất.
Cao Lôi Hoa vừa chạm đất, Mộng Ti nhanh chóng chạy lao về phía Cao Lôi Hoa .
- Ha ha .
Cao Lôi Hoa vội vang bế cô bé này, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về Mộng Ti :
- Làm cho con lo lắng rồi !
Cao Lôi Hoa ôn nhu nói .
- Vâng .
Mông Ti nỉ non, gắt gao ôm Cao Lôi Hoa . Không bao giờ muốn buông Cao Lôi Hoa ra nữa .
- À .
Ôm lấy Mộng Ti, Cao Lôi Hoa chậm rãi đi tới chỗ Phi Lợi.
- Ngươi có khỏe không ?
Cao Lôi Hoa đưa tay về phía Phi Lợi cười nói.
- Cám ơn, ta không sao.
Phi Lợi cử động một chút, cánh tay trái bị ăn roi đau thấu xương. Phi Lợi đau méo cả miệng.
- A.
Cao Lôi Hoa đưa tay kéo Phi Lợi đứng dậy.
- Cám ơn ngươi giúp ta.
Phi Lợi đứng dậy, đưa mắt nhìn hai mảnh xác của Tháp Khắc.
- Ta có giúp ngươi sao ?
Cao Lôi Hoa cười hì hì, hỏi ngược lại.
- Người giúp ta miễn đi một trận đòn hiểm.
Phi Lợi thành thật nói, chỉ thi thể của Tháp Khắc.
- À, cái tên kia do ăn đồ của ta mà ta không đồng ý .Ta nói hắn vài câu, thế nhưng hắn còn dám ra tay với ta. Cho nên ta xử lý hắn chút thôi.
Cao Lôi Hoa cười nói :
- Việc này một chút quan hệ đều không có liên quan đến ngươi, không phải sao ?
Hiểu được ý tứ của Cao Lôi Hoa , trong mắt Phi Lợi hiện lên vẻ cảm kích ra mặc :
- Cám ơn.
- Híc !!~
Cao Lôi Hoa nhún vai, người này thành thật quá. Đối với loại người như Phi Lợi, Cao Lôi Hoa thật sự bó tay.
- Đúng rồi , Phi Lợi bây giờ ngươi định làm gì ?
Đột nhiên Cao Lôi Hoa hỏi, giờ Phi Lợi về ma ngục có ổn không ? Dù Tháp Khắc bởi vì tìm Phi Lợi mà chết trong tay Cao Lôi Hoa.
- Làm sao bây giờ ?
Phi Lợi trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt hắn vẫn nhìn hai nửa thi thể của Tháp Khắc.
- Ta, ta nghĩ ta, có lẽ lên đi về !
Phí Lợi cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, nhẹ giọng nói .
- Trở về ?
Cao Lôi Hoa khẽ cau mày :
- Về ma ngục ?
- Đúng vậy, về ma ngục .
Phi Lợi gật gật đầu, đáp.
- Giờ về đó không sao sao ? Chẳng lẽ không thể không về à ?
Cao Lôi Hoa nhìn cỗ thi thể kia. Kì thật theo cách Tháp Khắc đối xử với Phi Lợi thì có thể hiểu địa vị của Phi Lợi ở ma ngục cũng không cao. Mà hiện tại Phi Lợi vì cúp cua mà bị người đi tìm về, nếu về thì có lẽ …
- Ta phải trở về, nơi đó có giấc mộng của ta.
Phi Lợi cười khổ một chút, yên lặng đi tới cạnh thi thể của Tháp Khắc.
- Cao Lôi Hoa, kì thật, ta rất hâm mộ ngươi.
Đột nhiên , Phi Lợi nói ra một câu khó hiểu.
- Hâm mộ ta, hâm mộ ta cái gì ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói .
- Hâm mộ Cao Lôi Hoa ngươi có một thân bản lãnh cường đại. Hâm mộ các ngươi có sức mạnh của các vị thần.
Phi Lợi cúi đầu, những lọn tóc che ánh mắt hắn :
- Ta thật sư hi vọng mình có thể giống các ngươi. Có một thân bản lãnh cường đại, như vậy, ta có thể làm được chuyện mà ta muốn làm.
Trong lời nói của Phi Lợi ẩn chứa phần chưa xót, lúc trước vì ôm giấc mộng này mà hắn tiền và ma ngục. Đáng tiếc hắn không có thành công. Cuối cùng hăn trở thành một thất bại phẩm.
- Vì muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn, ta tiến vào ma ngục.
Phỉ Lợi ngồi xổm cạnh thi thể Tháp Khắc, kể cho Cao Lôi Hoa nghe :
- Bởi vì nghe nói trong ma ngục đang tiến hành một ít thí nghiệm kì quái, đó là thí nghiệm có thể giúp người ta trở lên mạnh hơn.
- Trở lên mạnh hơn.
Trong lòng Cao Lôi Hoa có vẻ hơi hơi hiểu, thí nghiệm, giúp người ta mạnh hơn. Có khi nào ma ngục đang thực sự tiến hành thí nghiệm ma và thần cùng kết hợp ? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ .
- Đáng tiếc, ta thất bại, ta trở thành sản phẩm thất bại nhất.
Giọng nói của Phi Lợi vô cùng nhỏ nhoi :
- Nhưng ta còn có hi vọng. Bởi vì ta không giống các sản phẩm thất bại khác bị mất đi lý trí. Cho nên, ta phải trở về .
- Cho nên, ta phải trở về.
Phi Lợi khẽ thở dài một tiếng, tuy hi vọng thực sự xa vời nhưng hắn không muốn từ bỏ. Ngồi xổm cạnh Tháp Khắc, Phi Lợi cố hết sức kéo hai nửa thi thể.
- Ngươi muốn mang thi thể hắn trở về ?
Cao Lôi Hoa lẳng lặng nhìn Phi Lợi hỏi .
- Đúng vậy, thi thể của người trong ma ngục, không thể lưu lạc ở bên ngoài.
Phi Lợi gật đầu, đáp.
Không thể lưu lạc bên ngoài ? Cao Lôi Hoa nhíu mày đầu, quả nhiên, bên trong ma ngục còn có nhiều trò hay đây.
- Được quen biết ngươi, ta rất vui . Cao à .
Phi Lợi mang theo vẻ kích động nói với Cao Lôi Hoa.
- Ta cũng vậy.
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Có cơ hội chúng ta còn có thể gặp lại,
Phi Lợi khoát tay áo, mang thi thể Tháp Khắc đi về ma ngục, chậm rãi biến mất trong ánh mắt Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa nhìn Phi Lợi đi xa, thầm nghĩ một lúc.