Cực Phẩm Vú Em

Chương 92: Q.2 - Chương 92: Đi ra (hạ).






- Ha ha! Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh đúng là “ở hiền gặp lành”.

Tra Lý đi tới bên cạnh Cao Lôi Hoa vừa cười vừa nói. Không biết từ lúc nào hắn đã học lỏm được mấy câu nói văn vẻ của Cao Lôi Hoa, vừa học vừa “vọc” cũng thú vị.

- A.

Cao Lôi Hoa cười khẽ:

- Nhưng mà Tra Lý này, thật ngại quá, tôi phải đi ra ngoài rồi.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lỗ hổng lớn trên không:

- Bây giờ phong ấn đã bị phá thủng rồi, tôi cũng nên đi thôi. Vốn định nghỉ ở lại bộ tộc Hoàng kim Sư tử làm khách.

- Ừ, tôi cũng đang muốn mời anh làm ‘khách VIP’ ở bộ tộc của chúng ta.

Tra Lý cười nhẹ:

- Tuy nhiên dù sao thì anh cũng không phải là người trong phong ấn, bên ngoài mới là thế giới của anh, thừa dịp phong ấn còn chưa khôi phục, anh cũng nên đi sớm một chút đi.

- Ừm.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Bảo Bảo. Buồn cười nhất chính là lúc trước mình còn nói với Bảo Bảo là vĩnh viễn không rời xa cô bé, nhưng bây giờ lại phải xa nàng rồi. Ở nơi phong ấn này, có thân nhân của Bảo Bảo, bản thân không thể mang Bảo Bảo ra ngoài. Dù sao phong ấn này cũng là nhà của Bảo Bảo ...

Tra Lý bên cạnh nhìn Cao Lôi Hoa sau đó khẽ cười nói:

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh đang lo lắng cho Bảo Bảo sao?

- Ừ, đúng thế.

Cao Lôi Hoa cười nhẹ sau đó quay sang Vong Linh Đại trưởng lão:

- Ngài Đại trưởng lão này, sau khi tôi rời khỏi đây, phiền ông chiếu cố cho Bảo Bảo. Hy vọng sau này tôi còn có cơ hội tới thăm nó.

Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo như không muốn rời xa, rồi trao cô bé cho Vong linh Đại trưởng lão.

- Cái này là đương nhiên, chăm sóc công chúa điện hạ là chức trách của ta mà.

Vong linh Đại trưởng lão chìa tay đón lấy Bảo Bảo đang ngủ say.

Nhưng đúng lúc này, lỗ hổng bên trên phong ấn đột nhiên phát ra kim quang mãnh liệt, sau đó một luồng kim quang từ lỗ hổng bắn vào, chiếu thẳng xuống người Cao Lôi Hoa.

- Chuyện gì thế này?

Cao Lôi Hoa hô một tiếng, bởi vì hắn cảm thấy đạo kim quang này lại dẫn theo một cỗ hấp lực, hút cả người Cao Lôi Hoa từ từ bay lên! Nguyệt Nhị cùng Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa đồng loạt bị hút bay về miệng lỗ hổng.

- Ba Ba! Thế này là sao?

Nguyệt Nhị thấy tình cảnh này liền ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.

- Không biết nữa, nhưng có vẻ giống một cách đi ra ngoài.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước, tiếp đó hắn thấy chỗ thủng trên phong ấn đã không còn bị lôi quang phá hư, giờ đang chậm rãi khôi phục. Mà chùm ánh sáng này dường như muốn chuyển bọn họ ra ngoài.

Thấy Nguyệt Nhị cùng Cao Lôi Hoa bay lên, Tiểu Tam cũng vội vàng chạy vọt vào cột sáng đó.

Cao Lôi Hoa vội vàng vươn tay kéo Tiểu Tam:

- Tiểu Tam, nắm chặt tay ta, có thể chúng ta sẽ đi ra ngoài.

- Ừm!

Tiểu Tam khẽ đáp, nắm chặt bàn tay của Cao Lôi Hoa.

Lúc này, Tra Lý đứng bên cạnh thấy Bảo Bảo vẫn còn trong tay Cao Lôi Hoa, sau đó cắn chặt răng, rồi hắn cũng chui vào bên trong cột sáng ...

- Trưởng lão, phải làm sao bây giờ? Tiểu công chúa vẫn còn trong lòng Cao Lôi Hoa tiên sinh mà!

Vài vị trưởng lão nhìn thấy Cao Lôi Hoa vẫn ôm tiểu công chúa, đang bị cột sáng hút lên liền nóng ruột.

- Chết tiệt!

Vong linh Đại trưởng lão chửi lớn một tiếng, phất tay nói với mấy vị trưởng lão:

- Tiểu công chúa ở trên tay hắn, cần phải có người chăm nom. Ta sẽ cùng đi với bọn họ, các ngươi chờ chỉ lệnh của nữ thần. Có ta bên cạnh hẳn có thể chiếu cố tốt cho tiểu công chúa! Các ngươi hãy ở đây đợi tin tức của nữ thần điện hạ.

- Vâng!

Mấy vị trưởng lão lên tiếng.

Sau khi dặn dò một hồi, Vong linh Đại trưởng lão cũng không hề do dự theo Tra Lý chui vào giữa cột sáng...

- Tất cả đều ra ngoài rồi!

Trong thần điện, nơi hắc ám nhất của phong ấn, một nữ tử áo trắng xinh đẹp ngẩng đầu nhìn về phía cột sáng, đôi mắt mỹ lệ lẳng lặng ngắm nhìn cột sáng màu vàng đó, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu:

- Việc ta có thể làm, cũng chỉ giúp các ngươi thoát khỏi nơi phong ấn này, hy vọng ngươi có thể bảo hộ thật tốt nữ nhi của ta. Phong ấn không phải là nơi nó có thể ở, mong rằng sau này ở ngoài, ngươi có thể chăm sóc tốt cho nó.

**********

Không biết qua bao lâu sau, Cao Lôi Hoa lại cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, sau đó trước mắt tối sầm lại.

Tới khi trước mắt lại lần nữa sáng lên, Cao Lôi Hoa liền phát hiện bản thân cùng mọi người đã ra ngoài phong ấn. Ngẩng đầu nhìn thì thấy không trung đã không còn là màu vàng nữa mà là màu xanh da trời quen thuộc, làm cho Cao Lôi Hoa nhìn có cảm giác thoải mái.

Ngoảnh đầu về sau, Cao Lôi Hoa kinh ngạc phát hiện Tra Lý cùng Vong Linh Đại trưởng lão cũng theo từ trong phong ấn ra.

- Ặc!

Cao Lôi Hoa vội vàng cúi đầu nhìn vào trong lòng. Phù, may mắn, Nguyệt Nhị, Bảo Bảo đều vẫn còn đấy. Tiểu Tam cũng còn đang nắm tay mình.

Hoàn hảo, tuy rằng đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng ít ra mọi người vẫn còn sống. Thậm chí lần này lại còn kiếm được vật liệu làm bánh xe nôi nữa! Còn có Âm hồn thảo, ặc? Ủa? Âm hồn thảo?!

- Ôi! Không! Âm hồn thảo!

Vừa nghĩ đến Âm hồn thảo, Cao Lôi Hoa lập tức kêu thảm một tiếng.

- Ba ba làm sao vậy?

Nguyệt Nhị trong lòng mở mắt khẽ hỏi.

- Âm hồn thảo, cái quan trọng nhất Âm hồn thảo!

Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn nơi bao quanh phong ấn màu vàng. Giương mắt nhìn lên, cái lỗ thủng cũng sớm biến mất không thấy! Toàn bộ phong ấn hiện giờ hoàn hảo như ban đầu, nếu không phải bên cạnh có Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa gần như còn tưởng mình còn chưa tiến vào phong ấn này nữa.

- Âm hồn thảo ư?

Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa, hiển nhiên nàng cũng không biết mục đích thực sự Cao Lôi Hoa đến Vong Linh cốc chính là vì Âm hồn thảo.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh có quên cái gì trong phong ấn sao?

Tra Lý bò dậy hỏi.

- Âm hồn thảo, là Âm hồn thảo đó! Chết tiệt, trước khi đi ra không ngờ quên vặt một nắm mang theo!

Cao Lôi Hoa đau lòng nhìn về nơi phong ấn.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, ừm, ý anh là nói loại thực vật dưới chân anh sao?

Tra Lý chỉ chỉ đám cỏ dưới chân Cao Lôi Hoa nói:

- Anh đang nói về ‘nãi thảo’ này hả, Cao Lôi Hoa tiên sinh.

- Hả?!

Cao Lôi Hoa nhìn xuống mặt đất, quả nhiên hiện giờ chân của hắn đang giẫm lên có một loại cỏ viền vàng, thân tím. Đây không phải là Âm hồn thảo thì là cái gì!

- Haizzz! Không ngờ tôi lại quên trong Vong Linh cốc cũng có Âm hồn thảo mà!

Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng, đám Âm hồn thảo dưới chân cũng không lớn, diện tích chỉ khoảng một mét vuông.

Cao Lôi Hoa cũng lười nhổ từng cây, tay phải vung lên, nhanh chóng vạch một chưởng trên trên đất. Bùng một cái đã cắt được một khối đất ngay ngắn. Sau đó lại đem cả khối Âm hồn thảo vào trong nhẫn không gian.

Tra Lý bên cạnh cũng cười cười không nói thêm cái gì.

Mà Vong linh trưởng lão hiện tại hình như vẫn đang cố gắng thích ứng với thế giới bên ngoài, bây giờ lão vẫn ngơ ngác nhìn trời, không biết là đang suy nghĩ cái gì....

- Đúng rồi, Tra Lý này, tại sao anh lại đi ra theo chúng ta? Vong linh Đại trưởng lão đi ra là vì Bảo Bảo, anh ra ngoài làm gì?

Cao Lôi Hoa sau khi làm xong việc nheo mắt nhìn Tra Lý. Kỳ thật khi Cao Lôi Hoa thấy Tra Lý cũng theo sau bọn họ ra ngoài, trong lòng cũng đã đoán được ít nhiều.

- Tôi à, tôi ờ… ờ, tôi không cẩn thận chui vào trong cột sáng, kết quả cũng bị hút ra ngoài.

Tra Lý gãi đầu cười cười.

- .....

Cao Lôi Hoa nhếch mép cười khỉnh, Tra Lý lấy cớ thật sự rất ‘thối’, nhưng Cao Lôi Hoa cũng không nói ra:

- Tra Lý à, anh đã theo chúng ta ra đây, vậy anh hãy cùng Vong linh Đại trưởng lão đến nhà tôi ở tạm ít ngày đi, dù sao các ngươi mới đi ra, cũng không có chỗ ở.

- A ha ha, tôi vẫn biết Cao Lôi Hoa huynh đệ là người tốt mà. Tôi cũng không khách khí vậy, lúc nào thì chúng ta lên đường?

Tra Lý cười lớn một tiếng.

- Đi ngay bây giờ!

Cao Lôi Hoa quay sang Tiểu Tam:

- Tiểu Tam thì sao? Muốn đến nhà tôi một chuyến không?

Tiểu Tam khẽ lắc đầu:

- Tôi không đi đâu, tôi cũng ra ngoài mấy ngày rồi. Nếu không quay về có thể trong nhà lại náo loạn. Ra khỏi Vong linh cốc tôi phải về nhà trước.Sau này chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại.

Tiểu Tam cười khổ một tiếng, sau khi đi ra, nàng lại đột nhiên nghĩ, nếu không đi ra mà cùng Cao Lôi Hoa sống trong phong ấn cũng thật là tốt.

- Cũng tốt

Cao Lôi Hoa gật gật đầu:

- Ra ngoài lâu như vậy, ngươi cũng nên về nhà, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!

Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn các khe lớn có thể thấy ở khắp nơi trong Vong Linh cốc. Bây giờ sau khi thoát ra, Cao Lôi Hoa còn muốn thanh toán món nợ với thái tử điện hạ của Quang minh đế quốc. Là tổ chức thì sao chứ, Cao Lôi Hoa cười gian, nếu chọc tới Cao Lôi Hoa này, vậy hãy chờ sự phẫn nộ của ta đi! Cao Lôi Hoa âm thầm nắm chặt tay, bây giờ, với bậc tám thần cấp thì trên đại lục hắn là vô đối rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.