Cực Phẩm Vú Em

Chương 85: Q.2 - Chương 85: Không cứu ư?






Long tức (Khí tức của rồng) tử vong của vong linh cốt long từ trước tới giờ đều là ác mộng của tất cả các sinh vật. Trong long tức tử vong màu đen đó ẩn chứa một loại ma pháp nguyền rủa mang tính chất tử vong thuần túy - suy yếu, già yếu, ăn mòn ... đều là những ma pháp nguyền rủa khiến tất cả các sinh vật đều run sợ! Đối đầu trực tiếp với long tức tử vong không phải là một sư lựa chọn sáng suốt đối với các sinh vật.

Nhưng lúc này, Cao Lôi Hoa lại vẫn oai hùng vung quyền đánh thẳng tới long tức tử vong này.

- Phá ra cho ta!

Cao Lôi Hoa hét to, đồng thời lôi quang màu đen trên người hằn bành trướng mạnh mẽ. Lôi quang bao vây quanh thân thể của Cao Lôi Hoa. Hiện giờ, Cao Lôi Hoa đã trở thành một thanh đại kiếm do lôi điện tạo thành, dũng mãnh đâm vào long tức tử vong.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên sau khi Cao Lôi Hoa và long tức tử vong va chạm vào nhau. Một luồng sóng xung kích mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được từ điểm va chạm tỏa ra bốn phía xung quanh.

Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa như một thanh lôi quang đại kiếm hung hãn, xẻ long tức tử vong màu đen thành hai nửa giống như cắt đậu phụ. Long tức bị chém thành hai nửa lướt qua người Cao Lôi Hoa, hoàn toàn không làm cho hắn rụng một sợi lông nào.

Sau khi xé toạc long tức tử vong xong, khí thế của Cao Lôi Hoa không hề suy giảm, tiếp tục lao về phía đại trưởng lão trong không trung.

Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt đại trưởng lão.

Rất mạnh! Đó là cảm giác của đại trưởng lão đối với nam nhân trước mặt. Từ trước tới giờ, đại trưởng lão chưa từng thấy mấy ai dám đối diện trực tiếp với long tức của vong linh cốt long. Cho dù là mấy tên cường giả thánh cấp của Thú nhân tộc sợ rằng cũng chẳng dám rắn mặt đối diện với vong linh long tức như thế.

- Gràooo ~

Vong linh cốt long thấy Cao Lôi Hoa xé toang long tức của nó và hiện ra trước mặt thì rống lên. Sự xuất hiện của Cao Lôi Hoa khiến cho nó cảm thấy bất an vô cùng.

- Ngươi là ai?

Đại trường lão quan sát Cao Lôi Hoa phía trước và hỏi.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc cũng không phải là thành viên của bộ tộc Hoàng kim thú nhân. Trông ngươi giống nhân loại bên ngoài hơn?

Đại trưởng lão nhẹ nhàng vỗ về cốt long để nó bình tĩnh lại, rồi ngồi xuống.

Nam tử trước mắt có mái tóc bạch kim phấp phới trong gió đầy tiêu sái. Đôi cánh lôi điện màu tím - đại diện cho thánh cấp - đang dập dờn sau lưng hắn. Cường giả thánh cấp lõi hệ ư? Đại trưởng lão thở dài sườn sượt, đúng là thực lực ngang hàng với thánh cấp rồi.

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ Cao Lôi Hoa, đại trưởng lão nhíu mày, nghi hoặc thầm nghĩ: "Kỳ lạ thật! Có phải là mình đã gặp qua nam tử này ở đâu rồi hay không?". Dường như lão đã thấy qua diện mạo của Cao Lôi Hoa ở đâu đó rồi, nhưng ngay tức thời thì nghĩ không ra.

- Phù!

Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo bay lơ lửng trước mặt đại trưởng lão:

- Ta là Cao Lôi Hoa.

- Cao Lôi Hoa ư?

Đại trưởng lão cau mày, cái tên này lão cũng chưa từng nghe thấy.

- Các hạ là người của Thú nhân tộc ư?

Đại trưởng lão vừa đứng dậy vừa nói với Cao Lôi Hoa, một thanh cốt trượng màu đen tỏa ra màn sương lờ mờ bỗng xuất hiện trong tay hắn. Đối với thực lực thánh cấp của Cao Lôi Hoa thì đại trưởng lão cũng không lo sợ gì, vì bản thân lão chính là cường giả thánh cấp trong Vong Linh tộc. Cho dù có không cưỡi cốt long thì lão vẫn là vong linh pháp sư thánh cấp.

- Ngài chính là đại trưởng lão của Vong Linh tộc phải không?

Cao Lôi Hoa không trả lời câu hỏi của đại trưởng lão, mà sốt ruột hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, ta chính là đại trưởng lão Vong Linh tộc.

Đại trưởng lão gật gật đầu xác nhận:

- Các hạ đến tìm ta là có việc gì vậy?

- Đừng hỏi nhiều nữa. Bảo Bảo đang ở trên tay ta, mau cứu nó nhanh.

Cao Lôi Hoa không nói gì thêm, thời gian không chờ người, hắn nhanh chóng xoay mặt Bảo Bảo về phía đại trưởng lão.

- Công chúa điện hạ?!

Đại trưởng lão vừa nhìn thấy Bảo Bảo thì mất hết cả bình tĩnh kinh ngạc thốt lên.

- Cứu nó!

Cao Lôi Hoa đưa Bảo Bảo về phía đại trưởng lão.

- Ngươi!

Đại trưởng lão nghiến răng lại nhìn Cao Lôi Hoa. Nhưng cũng nhanh chóng đón lấy thân thể Bảo Bảo. Đồng thời, tay lão truyền một dòng năng lượng màu đen vào thân thể Bảo Bảo.

- Năng lượng phong ấn đã nhập thể rồi sao?

Đại trưởng lão cắn chặt răng, rồi nhanh chóng truyền tin tức với mấy vị trưởng lão khác. Đồng thời hạ lệnh cho quân đoàn Vong Linh đang tiến đánh bộ tộc Hoàng kim Sư tử rút lui.

Mấy vị trưởng lão nhận được tin tức của đại trưởng lão, yêu cầu bọn họ cấp tốc quay về thì nghi hoặc nhìn nhau, sau đó đều gật đầu nhanh chóng gác bỏ đám cường giả thánh cấp của thú tộc, xoay người chạy về phía đại trưởng lão.

Trên không trung, đám cường giả thánh cấp của thú tộc cũng không làm khó Vong Linh tộc. Nhìn bóng dáng mấy vị trưởng lão đang rời đi, mấy tên thánh cấp thú tộc chỉ hơi đăm chiêu, dường như là đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Thấy các cường giả thánh cấp trên không trung không ngăn cản, nên đám thú nhân dưới mặt đất cũng để cho chiến sĩ Vong Linh tộc từ từ rút lui.

- Sao thế đại ca? Chúng ta không tiến công nữa sao?

Mấy vị trưởng lão gấp gáp chạy về vội vã hỏi luôn.

- Công chúa đang ở đây.

Đại trưởng lão chỉ vào Bảo Bảo trong lồng ngực.

- Công chúa ư? Làm sao lại ở đây? Công chúa thế nào rồi?

Bốn vị trưởng lão này vội vàng chạy tới bên cạnh đại trưởng lão, vừa thấy bộ dạng mê man của Bảo Bảo thì đã cuống cả lên.

- Công chúa bị năng lượng phong ấn xâm nhập rồi.

Đại trưởng lão cũng không có thời gian giải thích dài dòng:

- Đừng nói nữa, bây giờ tất cả chúng ta đều phải cố gắng hết sức, trước tiên phải bảo hộ để công chúa không bị năng lượng phong ấn tác động thêm nữa.

- Được!

Vì sự an toàn tới tính mạng của công chúa, mấy vị trưởng lão chia ra đứng xung quanh Bảo Bảo, đồng thời hội tụ năng lượng hắc ám. Rất nhanh chóng, một đám sương mù màu đen hiện ra bao bọc cơ thể Bảo Bảo. Dưới sự bảo vệ của tầng sương mù màu đen này, năng lượng màu vàng của phong ấn không còn tiếp tục tràn vào cơ thể Bảo Bảo được nữa.

- Phù, cuối cùng cũng chặn được phong ấn làm hại tới công chúa rồi.

Đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại phân ra một cỗ năng lượng tiến vào trong thân thể Bảo Bảo để xem xét tình trạng của nàng. Nhưng trong nháy mắt, vẻ mặt của đại trưởng lão trở nên trắng bệch.

- Sao thế đại trưởng lão? Bệnh tình công chúa thế nào?

Mấy vị trưởng lão bên canh khẩn trương hỏi.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đôi cánh lôi điện, lẳng lặng nhìn đại trưởng lão.

- Muộn mất rồi!

Đại trường lão thở hắt ra, trong nháy mắt, trông lão như già thêm vài chục tuổi nữa.

- Cơ thể công chúa đã bị năng lượng phong ấn xầm nhập rồi. Nếu như không đẩy được nguồn năng lượng ấy ra ngoài, thì e là công chúa chỉ cầm cự được đến tối thôi.

- Thế thì phải làm sao bây giờ?

Mấy vị trưởng lão rất nôn nóng. Tiểu công chúa là tất cả cuộc sống của bọn họ. Nếu tiểu công chúa gặp chuyện ngoài ý muốn thì mấy lão già bọn họ phải làm sao bây giờ!

- Không biết nữa, chúng ta đành phải chờ nữ thần tỉnh dậy thôi. Vả lại, năng lực của mấy lão già chúng ta cũng không thể đẩy năng lượng phong ấn này ra được.

Đại trưởng lão thẫn thờ. Nhưng mà không ai biết nữ thần khi nào thì mới tỉnh lại đây?

- Phong ấn này vốn dĩ lập ra là nhằm vào nữ thần. Hiện giờ công chúa điện hạ còn nhỏ, chắc chắn không chịu nổi năng lượng phong ấn.

Đại trưởng lão run rẩy nói tiếp:

- Thậm chí, nếu nữ thần điện hạ không thể thức tỉnh kịp thời, thì công chúa điện hạ sẽ...

- Đại trưởng lão, là ai? Là ai để cho công chúa điện hạ rời đi?

Mấy vị trưởng lão lập tức phát rồ lên. Nữ thần điện hạ ngủ say không phải cứ bảo tỉnh là tỉnh dậy được luôn. Đại trưởng lão nói thế, cũng chẳng khác nào tuyên án tử hình công chúa điện hạ..........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.