Cực Phẩm Vú Em

Chương 139: Q.2 - Chương 139: Lôi hệ Kiếm thánh.






Bởi vì không biết lá thư này là do ai viết nên Cao Lôi Hoa cũng chẳng cần biết đây là âm mưu hay là lời nhắc nhở, cho nên biện pháp tốt nhất là kêu Vong Linh Đại trưởng lão gọi một đám bia đỡ đạn đi trước dò đường.

Nhưng mà Cao lôi Hoa lại không ngờ rằng cái đám Vong Linh Đại trưởng lão triệu hồi ra không phải để làm pháo hôi.

Đầu tiên, vì không muốn đánh rắn động cỏ, Đại trưởng lão tự thiết lập cho mình một cái phong ấn nhỏ dùng để hạn chế dao động ma lực thoát ra ngoài. Sau đó, Vong Linh Đại trưởng lão mới từ từ niệm chú văn.

- Lấy danh nghĩa kẻ bề tôi của Vong Linh Nữ Thần, cầu xin những con dân của Vong Linh Nữ Thần, xuyên qua giới hạn của thời gian và không gian, hãy tới đây chiến đấu cho ta! Triệu hoán - Quân đoàn Vong Linh kỵ sĩ!

Vong Linh Đại trưởng lão như một họa sĩ lành nghề vẽ ra một trận ma pháp xinh đẹp trên không trung, sau khi niệm xong chữ cuối cùng, ma pháp trận đã hoàn thành.

Cạch! Ma pháp trận tuyệt đẹp bị thanh cốt trượng của Vong Linh Đại trưởng lão chia ra làm hai phần đều đặn. Ngay sau đó hai nửa này dần dần biến thành hai cánh cửa triệu hoán to lớn xuất hiện trước người lão. Những chú văn tinh xảo trên cửa đã chứng tỏ cánh cửa này không tầm thường chút nào. Đây là một siêu ma pháp triệu hoán trong vong linh ma pháp, có thể triệu tập cả một quân đoàn. Đây là một chiêu thức thể hiện sự tinh túy của vong linh ma pháp sư chuyên ‘lấy thịt đè người’.

Ầm ầm, cánh cửa hoa lệ trước mặt từ từ mở ra.

- Lấy danh nghĩa của Vong Linh Nữ Thần! Tấn công những kẻ kháng cự ý chỉ của nữ thần. Tử vong là kết cục cuối cùng của bọn hắn, địa ngục sau này sẽ là nhà của chúng.

Bốn hàng ngũ vong linh kỵ sĩ cưỡi ngựa chỉnh tề đồng thanh hô khẩu hiệu bước ra khỏi cánh cửa.

- Theo ý chỉ của Vong Linh Nữ Thần, bốn trăm vong linh kỵ sĩ trực thuộc tiểu đội 874, đại đội 95784 xin trình diện.

Một vong linh kỵ sĩ ở hàng đầu mặc âm hồn chiến giáp màu trắng thúc ngựa tiến lên trước vài bước. Hành lễ đầy kính trọng với Vong Linh Đại trưởng lão.

- Đám, đám này có trí tuệ à? Giống như vong linh kỵ sĩ có trí tuệ trong phong ấn sao?

Cao Lôi Hoa kinh ngạc nhìn bốn hàng kỵ sĩ chỉnh tề này.

- Ừm, đây là bộ đội chính quy của Vong Linh Nữ Thần!

Vong Linh Đại trưởng lão nói có phần đắc ý:

- Trong cuộc chiến tranh xưa kia thì có thể nói bộ đội này có lực lượng tấn công hùng mạnh nhất. Lần này ta chỉ triệu tập ra một tiểu đội. Khặc khặc. Nếu như mà triệu tập hết thì ta có thể dùng bọn chúng hủy diệt cả Quang Minh đế đô cũng được. Ở cái nơi này tràn ngập quang minh khí tức thực khó chịu. He he!~

- A.

Cao Lôi Hoa cười cười:

- Như vậy thì chúng ta bắt đầu hành động thôi!

- Không thành vấn đề!

Vong Linh Đại trưởng lão thu hồi lại phong ấn kết giới xung quanh. Ngay sau đó, dưới sự khống chế của lão, bốn trăm tên vong linh kỵ sĩ nhanh chóng tiến tới địa phương cách đây năm trăm mét. Lặng lẽ vây quanh khu vực Cao Lôi Hoa chỉ.

Lúc này, đám tinh anh trong tổ chức đang thảo luận thì đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, rồi hết sức kinh ngạc khi thấy bốn đoàn kỵ sĩ khôi giáp chỉnh tề nhanh chóng vây quanh năm mươi người bọn họ.

- Các ngươi là ai?

Một người trong tổ chức đứng dậy quát:

- Là kỵ sĩ của Quang Minh đế quốc sao? Vì sao lại bao vây bọn ta?

- Bịch!

Đáp trả hắn là một mũi trường thương từ tay một kỵ sĩ khủng bố mang âm hồn chiến giáp màu trắng. Vong linh kỵ sĩ sau khi tiến hóa biến thành kỵ sĩ khủng bố. Thực lực của kỵ sĩ này có thể tương đương với trình độ cấp sáu thượng vị, đã vậy còn ‘chào đón’ tên kia một cách ‘xuất kỳ bất ý’ nên bị mũi thương xuyên thấu vai phải. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì trái tim của hắn đã bị xuyên thủng rồi!

Lúc này, mấy tên đầu não trong tổ chức cười khổ, trên người bốn trăm tên kỵ binh này tỏa ra khí tức tử vong nặng nề, như thế thì không thể là kỵ binh của Quang Minh đế quốc được. Nhưng mà không biết là đội kỵ binh này tới vì cái gì, mà không ngờ một đội kỵ binh có khí tức tử vong mãnh liệt như vậy lại dám xuất hiện ngay bên trong lãnh thổ của Quang Minh đế quốc chứ.

Tên tổ trưởng ngồi trên ghế chủ tịch cau mày nhìn bốn trăm kỵ sĩ, sau đó thốt ra bốn chữ:

- Vong linh kỵ sĩ!

- Cái, cái gì! Tổ trưởng, ngài nói đây là vong linh kỵ sĩ sao!

Tên mập lúc nãy mới tranh cãi với Diệp Đỗng vừa nghe thấy vong linh kỵ sĩ thì cảm thấy xương sống lạnh buốt. Vong linh kỵ sĩ có trình độ từ bậc bốn cao cấp đến bậc năm sơ cấp, nhưng nếu không đánh nát sọ thì bọn chúng sẽ không chết, bọn chúng vĩnh viễn bất tử. Chúng là đám binh sĩ ác mộng của loài người!

Cái gì hiệu quả nhất để đánh lại với kỵ sĩ? Không gì khác là trường thương. Nhưng bọn vong linh kỵ sĩ này dù có bị trường thương đâm xuyên qua cũng đều vô sự, chỉ cần cái đầu không bị phá vỡ thì bọn chúng vẫn xông lên phía trước. Trong cuộc chiến thần ma thì số người chết dưới mũi thương của vong linh kỵ sĩ có thể nói là chất cao như núi. Trận chiến đó đã khai hỏa thanh danh của vong linh kỵ sĩ!

Người có tên, cây có bóng. Cái tên vong linh kỵ sĩ vừa mới vang lên thì đã dập tắt ngọn lửa chiến đấu của đám tinh anh tổ chức này rồi.

Tên tổ trưởng nhíu mày, vong linh kỵ sĩ là do có người triệu hồi từ vong linh không gian ra đây, nhưng vừa rồi vì sao mà gã không cảm thấy một tia ma lực nào dao động? Tuy còn trẻ tuổi, nhưng nhờ lão tổ trưởng tận lực bồi dưỡng nên gã cũng đã trở thành cường giả thánh cấp rồi. Cho dù đối phương có mạnh hơn gã nhưng cũng không thể nào không có một tia ma lực dao động được. Hơn nữa, cái bọn vong linh kỵ sĩ này là ai triệu tập ra đây?

- Tổ trưởng, vong linh kỵ sĩ không biết bay, chúng ta bay lên không trung đi!

Một thành viên của tổ chức liền kêu với tổ trưởng rồi không đợi trả lời hắn liền triển khai ‘phi tương thuật’ bay lên không trung.

- Bụp!

Một thanh cốt mâu màu trắng cắm thẳng vào ngực thành viên này.

- Bịch!

Máu tươi cùng với thi thể từ trên không trung phun xuống như một cơn mưa máu.

- Chào buổi trưa, mấy nhóc con.

Trong ánh mắt si ngốc của mọi người, Cao Lôi Hoa cùng Vong Linh Đại trưởng lão từ từ đáp xuống, thanh cốt mâu trắng bệch này chính là kiệt tác của đại trưởng lão Vong Linh.

- Không chờ ta đến mà đã có người muốn rời đi rồi, thật không lễ phép tý nào.

Cao Lôi Hoa híp híp mắt nhìn bọn người phía dưới.

- Cao Lôi Hoa?

Diệp Đỗng thét lên sợ hãi. Tiếng thét này của nàng làm ánh mắt mọi người đều dồn cả lên người Cao Lôi Hoa, một mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu đen, làn da vàng, toàn bộ đại lục chỉ có duy nhất một người như vậy, chính là mục tiêu lần này của bọn họ - Cao Lôi Hoa!

Trên mặt Diệp Đỗng cùng Diệp Diễm đều lộ vẻ sững sờ. Không ai có thể nghĩ ra Cao Lôi Hoa lại biết bọn họ đang ẩn núp ở khu rừng ma này.

- Các vị ở đây là thảo luận đối phó với ta sao?

Cao Lôi Hoa ngắm nghía xung quanh một lượt, phát hiện Diệp Diễm với Diệp Đỗng cùng ở một chỗ, nhưng cái gã hắc y nhân quanh năm đi theo thái tử Ifa thì không có ở đây.

- Ngươi là Cao Lôi Hoa?

Tên tổ trưởng trẻ tuổi nhẹ nhàng đứng lên, sau đó đảo mắt nhìn một vòng những vong linh kỵ sĩ xung quanh và hai cường giả thánh cấp vừa rồi còn lơ lửng trên không.

- It’s me.

Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn tên thanh niên vừa đứng dậy.

- Ta không biết tiên sinh Cao Lôi Hoa đến đây vì chuyện gì?

Tên tổ trưởng trẻ tuổi không hổ là lãnh đạo, chỉ với điểm lâm nguy bất loạn này đủ để cho thấy gã không phải là người tầm thường.

- Cũng không có gì.

Cao Lôi Hoa nhìn tên trẻ tuổi nói:

- Chỉ tới cảm tạ các ngươi đã mang tới nhiều phiền toái đến cho ta thôi, hơn nữa nhìn bộ dạng các ngươi hình như cũng chuẩn bị tặng thêm ‘quà’ cho ta tiếp thì phải. Cho nên, ta quyết phải làm cái gì đó để các người từ nay về sau không còn cơ hội mang phiền toái đến cho ta nữa.

- Ý của tiên sinh Cao Lôi Hoa là muốn giết sạch mọi người ở đây sao?

Tên tổ trưởng mỉm cười với Cao Lôi Hoa:

- Chỉ duy nhất có người chết thì mới không gây phiền toái là người chết, đúng không?

- Không sai, rất thông minh. Mọi người vỗ tay ‘khen pé’ nào.

Nụ cười trên mặt Cao Lôi Hoa lập tức tắt lịm. Không ai có thể ngờ Cao Lôi Hoa lại trở mặt nhanh thế.

Ngay khi ánh mắt mọi người chưa kịp chớp, thì thân ảnh của Cao Lôi Hoa đột nhiên biến mất.

Sau đó, Cao Lôi Hoa đã xuất hiện phía sau lưng gã tổ trưởng, tay trái đặt lên bả vai gã.

- Nhanh quá!

Tên tổ trưởng trẻ tuổi thầm thở dài một tiếng, tốc độ Cao Lôi Hoa rất nhanh, nhanh đến mức hắn cũng không kịp phản ứng lại chút nào.

- Nói chuyện với người chết là việc vô nghĩa!

Cao Lôi Hoa nói nhỏ vào tai tên tổ trưởng, đồng thời nâng tay lên, tay phải nhanh chóng vận lôi thần lực. Lôi điện màu vàng tím không ngừng nhảy múa trên tay phải của Cao Lôi Hoa. Vụt! một tiếng xé gió vang lên, tay phải Cao Lôi Hoa nhanh chóng hướng tới trái tim của cái gã đằng trước.

Bời vì chịu ảnh hưởng của phim truyền hình, Cao Lôi Hoa ghét nhất là lèm bèm trước khi giết người. Trên phim truyền hình thường thường nhân vật chính và kẻ địch thường thường cứ kẻ tung người mấy cái đạo lý vô nghĩa. Sau khi nhân vật chính nói chán chường với kẻ địch xong thì cười như điên, hoặc là xông lên hoặc là dây dưa chờ viện quân đến. Cho nên Cao Lôi Hoa không thích nói chuyện nhiều làm gì, đánh nhau nhiều thì cứ phải trực tiếp giết luôn!

Hiện giờ, tên thanh niên trước mắt rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian, Cao Lôi Hoa lại càng không muốn nói nhiều.

- Yahhh!

Tên tổ trưởng trẻ tuổi quát lên một tiếng lớn. Một đôi cánh nguyên tố lôi hệ bung ra sau lưng gã.

- Thánh cấp lôi hệ?

Cao Lôi Hoa nhìn tên nhóc trước mặt đầy hứng thú.

Sau khi đôi cánh xuất hiện, tốc độ tên tổ trưởng lập tức tăng lên. Hai cánh vỗ mạnh, kéo cả người hắn như một viên đạn, khó khăn lắm mới tránh khỏi một đòn của Cao Lôi Hoa.

- Ầm!

Lôi quang từ tay Cao Lôi Hoa đánh xuống mặt đất. Cả mặt đất liền chấn động, một đòn nhẹ hều của Cao Lôi Hoa đã tạo ra một cái hố sâu một thước trên mặt đất.

Tên tổ trưởng sau khi thoát được nhìn thấy cái hố trên mặt đất thì lạnh cả người, vừa rồi nếu một đòn kia mà đánh trúng gã thì không chết cũng lê lết. Thực lực hùng mạnh như vậy, cho dù có đấu khí hộ thể bảo vệ cũng không thể ngăn được……..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.