Cực Phẩm Vú Em

Chương 160: Q.2 - Chương 160: Tam công chúa Băng Tuyết đế quốc.






- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi còn một việc cuối cùng muốn phiền ngài.

Jennifer Aniston nhìn Cao Lôi Hoa nói:

- Ngài có thể giúp tôi tìm kiếm người anh Lôi thần đang mất tích của tôi không?

- Việc này ta sẽ cố hết sức.

Cao Lôi Hoa gật đầu:

- Chẳng qua cô có tin tức gì về Lôi thần không? Dù sao thì đại lục cũng quá lớn, cứ tìm như mò kim đáy bể thì cũng không phải là biện pháp hay ho gì. Nếu có chút manh mối thì sẽ có hy vọng tìm thấy Lôi thần cao hơn.

- Tôi cũng không rõ ràng lắm.

Jennifer Aniston cười khổ nói:

- Nhưng mà điều duy nhất tôi biết là người anh Lôi thần của ta dường như biết được một chút bí mật gì đó về thanh kiếm Tài quyết và trượng Thần phạt, sau đó thì cũng chẳng nói chẳng rằng để lại hai thanh này đi tới lãnh địa của bộ tộc Băng Sương Cự Long, rồi thì không thấy tăm hơi đâu.

- Tộc Băng Sương Cự Long?

Cao Lôi Hoa nhíu mày, bộ tộc Băng Sương Cự Long? Cao Lôi Hoa biết Furion chính là một Băng Sương Cự Long. Lôi thần đi một chuyến đến bộ tộc Băng Sương Cự Long thì mất tích, chẳng lẽ Băng Sương Cự Long với Lôi thần có quan hệ gì à.

- Đúng vậy, là bộ tộc Băng Sương Cự Long.

Jennifer Aniston nói:

- Có điều tôi cũng chỉ biết có thế thôi.

- Vậy là tốt rồi.

Cao Lôi Hoa lên tiếng:

- Ta sẽ tận lực tìm kiếm Lôi thần cho ngươi.

- Cảm ơn, cảm ơn tiên sinh rất nhiều.

Ánh mắt Jennifer Aniston tràn đầy sự cảm kích nói:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, có phải ngài có việc gấp chuẩn bị đi không?

Khi sự kích động trôi qua, Jennifer Aniston nói với Cao Lôi Hoa.

- Ừm, có chút việc gấp.

Cao Lôi Hoa đáp, việc của Tiểu Tam mà không giải quyết nhanh thì nhiệm vụ lần này của cô bé sẽ đi đời nhà ma.

- Thành thật xin lỗi, làm nhóm của tiên sinh chậm trễ thời gian dài như vậy.

Jennifer Aniston ngượng ngùng nói:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, nếu các ngài đã gấp như vậy thì trước hết nên làm việc của mình đi.

Cao Lôi Hoa gật đầu nói:

- Ừm, cũng tốt. Chúng ta ở đây cũng hơi lâu rồi.

Nói xong, Cao Lôi Hoa cũng không nhiều lời, đứng dậy kéo Tiểu Tam hướng ra khỏi hòn đảo.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Lúc Cao Lôi Hoa định đi, ở phía sau, Jennifer Aniston lại khẽ gọi.

- Còn có chuyện gì sao?

Cao Lôi Hoa quay đầu hỏi.

- Nếu có thể, ngài có thể dẫn nó đến gặp tôi một lần được không. Tôi chỉ muốn thấy mặt mũi nó, xem nó hiện giờ thế nào?

Jennifer Aniston nhìn Cao Lôi Hoa với vẻ mặt đầy chờ đợi.

- Được rồi. Việc này không thành vấn đề.

Cao Lôi Hoa cười nói, đây vốn là chuyện nhỏ như con thỏ:

- Chẳng qua cũng phải chờ ta giải quyết xong xuôi mấy chuyện gấp này đã.

- Cảm ơn.

Jennifer Aniston khẽ nói:

- Đã đến giờ rồi, tiên sinh Cao Lôi Hoa thượng lộ bình an.

- Ừ, see you again.

Cao Lôi Hoa ôm Tiểu Tam đứng lên rồi bay rời khỏi hòn đảo nhỏ.

- Thật sự rất cảm ơn ngài. Tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Nhìn bóng dáng Cao Lôi Hoa đi xa, Jennifer Aniston thì thầm. Sau đó tại chỗ nàng đứng, trên cột thủy tinh hiện lên lôi quang màu đen, rồi từ từ biến thành cây cột đá như lúc Cao Lôi Hoa mới đến.

Tiểu Tam ở trong lòng Cao Lôi Hoa không nói một lời nào, lúc Cao Lôi Hoa mang nàng rời khỏi hòn đảo, nàng có cảm giác chuyện này như là một giấc mơ. Em gái của Lôi thần, Lôi thần, con của em gái Lôi thần. Những chuyện này làm Tiểu Tam rất khó tiếp thu được trong chốc lát. Ngay từ lúc gặp Jennifer Aniston, Tiểu Tam đã kìm nén sự kinh ngạc. Bởi vì màu mắt của Jennifer Aniston và Cao Lôi Hoa rất giống nhau. Cho nên lúc ở trong đó Tiểu Tam cũng không thể hiện sự kinh ngạc của mình. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, Tiểu Tam nghĩ lại mới cảm thấy thật khó tin.

- Tiểu Tam.

Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói:

- Chuyện hôm nay phải giữ kín nhé?

- Dạ?

Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa đầy nghi hoặc.

- Chuyện hôm này nếu tiết lộ ra thì sẽ làm cho con của anh gặp rất nhiều phiền toái.

Tay phải Cao Lôi Hoa ôm lấy phần eo của Tiểu Tam.

Mặt Tiểu Tam lập tức đỏ ửng lên.

Cao Lôi Hoa ôm chặt lấy Tiểu Tam, từ trên không trung bay xuống:

- Cho nên chuyện hôm nay em phải giữ bí mật nghe chưa?

- Vâng!

Tiểu Tam gật đầu mạnh. Kỳ thật, không cần Cao Lôi Hoa nói, Tiểu Tam cũng sẽ không đem chuyện này ra nói. Chuyện hôm nay thật sự đúng là khó tin. Nếu y như Tiểu Tam cảm nhận thì cảm giác thấy được thần thật là kích động.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài đã xuống rồi.

Lúc Cao Lôi Hoa xuống phía dưới thì thấy ngay lão già Phí Đức – người đã dẫn lên mình hòn đảo trên không. Phí Đức thấy Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam từ hòn đảo trên không xuống thì đích thân ra nghênh đón.

- Ừ, hiện tại chúng tôi phải đi rồi, phiền lão dẫn chúng tôi đi ra.

Cao Lôi Hoa nói với lão già.

Phí Đức ngắm nhìn thanh trường kiếm bên hông và thanh trường trượng sau lưng Cao Lôi Hoa thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua lão cũng không có hỏi, với lão thì quyết định của thần luôn luôn là đúng:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngựa của các ngài đã được chúng tôi dắt ra ngoài cửa truyền tống rồi, chỉ cần ngài đi ra khỏi đây là thấy ngay.

Phí Đức dẫn Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam đi tới một cánh cổng truyền tống nói:

- Từ đây đi ra ngoài chính là nơi ngài đã đến.

- Làm phiền lão rồi.

Cao Lôi Hoa cười nói, sau đó dắt Tiểu Tam bước vào cửa truyền tống. Chậm giờ quá nhiều, lâu hơn nữa chắc nhiệm vụ của Tiểu Tam khỏi làm luôn.

Đi ra khỏi cửa truyền tống, quả thật Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam đã đến hai cột đá ở điện Lôi thần. Bên cạnh cột đá là hai con ngựa của Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam đang lẳng lặng ăn cỏ.

- Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thì giờ đâu.

Cao Lôi Hoa nhảy lên ngựa nói với Tiểu Tam.

- Vâng!

Tiểu Tam cũng leo lên lưng ngựa, hai người cưỡi ngựa phóng như tên bay đi tiếp… …

Thần ân thành.

Hai người Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam chạy không ngừng, rốt cuộc thì cũng đến Thần ân thành lúc giữa trưa. Thần ân thành là tòa thành lớn nhất chỉ sau tòa thành của Quang Minh đế đô. Hơn nữa nếu luận về sự phồn vinh thì Thần ân thành ăn đứt đế đô. Thần ân thành là trung tâm kinh tế & mậu dịch của cả Quang Minh đế quốc. Nếu đế đô là nơi các quý tộc tụ tập thì Thần ân thành là thiên đường của thương nhân.

Các khu phố phồn thịnh xen kẽ với nhau làm Cao Lôi Hoa không khỏi nhớ lại lúc mình đi dạo trên các đường phố ở trái đất. Khi đó, Cao Lôi Hoa dẫn theo Vũ Hinh và đứa con gái nhỏ của nàng. Cùng nhau nhịp bước qua các con phố náo nhiệt, từng tiếng nói nụ cười của thiếu nữ làm Cao Lôi Hoa cảm thấy nhớ nhung làm sao.

- Truyền tống trận mà chúng ta muốn tìm ở chỗ nào?

Đang đi Cao Lôi Hoa liền hỏi Tiểu Tam.

- Hì hì, đi theo em, Cao đại ca.

Tiểu Tam nắm lấy tay của Cao Lôi Hoa đi tới trung tâm Thần ân thành. Ở đây có một trong bốn chi nhánh lớn nhất của hiệp hội ma pháp.

Trên quảng trường hiệp hội ma pháp có một pho tượng một lão pháp sư tay cầm pháp trượng đứng cao chót vót. Pho tượng bằng đồng đó chính là người sáng lập ra hiệp hội ma pháp - Thánh ma đạo sư La Đắc.

- Cao đại ca, chúng ta gửi ngựa đầu đó đi. Chúng ta đi bộ vào cũng được.

Tiểu Tam cười với Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa gật đầu. Tiểu Tam đúng là có phần quen thuộc Thần ân thành. Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa gửi ngựa vào một nhà trọ bên cạnh hiệp hội ma pháp. Rồi hai người đi tới hiệp hội ma pháp.

- Xin hỏi các vị đến là kiểm tra cấp bậc hay là thăng cấp?

Lúc sắp bước vào trong, một cô gái mặc áo choàng ma pháp xuất hiện.

- Không, không phải đâu, chúng tôi tới để truyền tống.

Tiểu Tam mỉm cười nói.

- Ồ, truyền tống thì mời đi sang bên phải, điện đường thứ ba - không gian ma pháp đường.

Thiếu nữ mỉm cười giới thiệu.

- Cảm ơn.

Tiểu Tam đáp rồi kéo Cao Lôi Hoa đi tới không gian ma pháp đường.

- Đúng rồi, cho anh cái này nè Cao đại ca.

Ở trước hành lang phòng truyền tống, Tiểu Tam lấy một chiếc áo da lớn trong vòng tay không gian đưa cho Cao Lôi Hoa.

- Làm gì vậy?

Cao Lôi Hoa nhìn chiếc áo da to đùng này nghi hoặc hỏi.

- Hì hì, nơi chúng ta tới hiện giờ là băng tuyết ngập trời đó Cao đại ca.

Tiểu Tam cười nói:

- Trước khi truyền tống, chúng ta nên mặc nhiều quần áo chút.

- Ồ, như vậy à.

Cao Lôi Hoa nhận chiếc áo da trên tay Tiểu Tam. Thật ra với thân thể bậc tám của mình, mấy cái yếu tố nóng lạnh gì đó chả có ý nghĩa gì với Cao Lôi Hoa cả. Nhưng dẫu sao cũng là tâm ý của Tiểu Tam nên Cao Lôi Hoa cũng nhận lấy.

Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa cười khẽ rồi mặc áo da của mình vào. Sau đó cùng Cao Lôi Hoa đi tới chỗ truyền tống.

- Hai vị muốn đi tới đâu?

Ở bên cạnh cửa truyền tống, một vị ma pháp sư hỏi.

- Vương quốc Băng Tuyết.

Tiểu Tam lên tiếng.

- Vương quốc Băng Tuyết. Tọa độ x: 125; y:245; z:22. Hai người, mỗi người ba trăm kim tệ, tổng cộng sáu trăm.

Vị ma pháp sư nói.

Tiểu Tam lấy ma tinh tạp (thẻ ATM dị giới) đưa cho vị ma pháp sư. Vị ma pháp sư quét qua ma tinh tạp một cái lấy sáu trăm kim tệ. Sau đó đem ma tinh tạp trả lại cho Tiểu Tam.

- Được rồi, mời quý khách đi.

Vị ma pháp kêu một tiếng, sáu gã pháp sư đứng đằng sau liền bắt đầu niệm chú văn, một ngôi sao sáu cánh liền hình thành ở giữa sáu vị ma pháp.

Trong tích tắc, một luồng ánh sáng lóe lên, sau đó hai người Cao Lôi Hoa đã biến mất.

Lúc Cao Lôi Hoa mở mắt ra thì đã phát hiện mình và Tiểu Tam đang đứng ở một nơi tràn đầy băng tuyết. Y chang Tiểu Tam nói, nơi này là một thế giới màu trắng. Một thế giới rất đẹp.

- Tam công chúa điện hạ, trưởng lão điện hạ và nữ vương điện hạ đã chờ người đã lâu.

Lúc này, một giọng nam đầy truyền cảm vang lên.

Cao Lôi Hoa nhìn theo hướng phát ra âm thanh ở dưới chỗ truyền tống thì thấy hai đội kỵ sĩ mang giáp đang đứng thành hai hàng chỉnh tề. Giọng nói kia là từ kỵ sĩ đứng đầu phát ra.

- Đã để các vị đợi lâu.

Lúc này, thần thái Tiểu Tam hoàn toàn biến đổi, tựa như là một con người khác vậy. Điều này làm Cao Lôi Hoa đứng cạnh vô cùng sững sốt, sự thay đổi này của Tiểu Tam làm Cao Lôi Hoa có cảm giác kỳ lạ.

- Cao đại ca, em vẫn muốn nói cho anh điều này.

Ở bên cạnh, Tiểu Tam đè thấp giọng nói xuống nói với Cao Lôi Hoa:

- Em không phải là con trai, em là con gái đó. Nhớ rõ tên em, em gọi là Sophia, tam công chúa của vương quốc Băng tuyết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.