Đi ra khỏi phòng Sinh Mệnh nữ thần, Quang Minh thần s nhìn Gia Phượng đang đứng ở ngoài. Thấy ánh mắt đầy vẻ ngoan độc của Gia Phượng, Quang Minh thần s khẽ thở dài, gọi:
- Gia Phượng.
- Vâng, vua của ta, ta ở đây, người có gì căn dặn sao?
Nghe Quang Minh thần s gọi tên mình, lập tức Gia Phượng quay đầu cung kính.
- Vẫn còn cảm thấy không vui vì không được Mẫu thần chúc phúc sao?
Quang Minh thần s hỏi.
- Vua của ta, ta chỉ cảm thấy, chúc phúc vốn là của ta, mà cái tên gọi là Cao Lôi Hoa đó, hắn đoạt lấy thứ vốn thuộc về ta.
Gia Phượng cắn chặt răng nói.
- Gia Phượng này!!
Giọng điệu của s đột nhiên lạnh lùng hơn:
- Ngươi phải giữ vững bản tâm của mình. Nếu ngươi vẫn không khống chế được tâm tình của mình một cách chính xác thì ngươi vĩnh viễn cũng không lĩnh ngộ được ‘phong pháp tắc’. Hơn nữa, thiên hạ này không có thứ nào thuộc về riêng một người! Nếu lời chúc phúc đó không dành cho ngươi, thì ta không hy vọng ngươi vì cái vụ chúc phúc này làm ra việc ngốc nghếch đâu.
- Vâng, Gia Phượng xin ghi nhớ lời giáo huấn của người.
Gia Phượng ra vẻ như một con cừu nghe lời người du mục:
- Ta tuyệt đối sẽ không vì chúc phúc mà gây chuyện đâu.
Chỉ tiếc, đó chỉ là những lời ngoài miệng của đồng chí Gia Phượng chúng ta, trong mắt sự thù hằn vẫn chưa tiêu tán đi tý nào.
- Hà, chỉ là nhắc ngươi chú ý chút thôi. Ta hy vọng ngươi không vì việc bỏ lỡ độ kiếp Phong Thần vài ngày mà làm việc dại dột mất tư cách trở thành Phong Thần.
Quang Minh thần s nói lời đầy thấm thía, ẩn ý. Đối với cái tâm tiểu nhân của Gia Phượng, Quang Minh thần s cũng có chút bất đắc dĩ. Chỉ vì, tư chất tiềm lực lẫn trí tuệ của Gia Phượng trong đống thần phó phong hệ là cao nhất, cho nên việc kế thừa ngôi vị Phong Thần này, Quang Minh thần s không chút do dự lựa chọn hắn kế thừa.
Chỉ có điều, Gia Phượng này quá hẹp hòi, ích kỷ, đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của hắn.
Mà cũng vì vậy cho nên Gia Phượng lĩnh ngộ pháp tắc phong hệ rất chậm. Nếu lấy tư chất của hắn, chỉ cần hắn bỏ qua cái tính tình tiểu nhân đó, hắn đã sớm lĩnh ngộ thần cách Phong Thần mới để trở thành Phong Thần rồi, cần gì phải làm người kế thừa. Đáng tiếc, không có khí chất của một người rộng rãi, đại lượng thì sao có thể trở thành một vị thần cường đại đây?! Đối với hắn, Quang Minh thần s chỉ có thể lắc đầu, tiếc thay cho thiên phú của hắn.
- Vâng, vua của ta. Ta nhất định nghe theo lời dặn của người.
Gia Phượng tôn kính nói.
- Quên đi, ta cũng không nhiều lời. Gia Phượng, kế tiếp ngươi trở về chuẩn bị một chút đi.
Quang Minh thần s buông tiếng thở dài, nói:
- Ba ngày sau, ta cho người thời gian chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Sau đó một mình ngươi đi vào trong ‘Phong cảnh’ lĩnh ngộ pháp tắc phong hệ. Ngươi cố gắng lĩnh ngộ đi, nhưng phải nhớ kỹ, thời gian của ngươi chỉ có mười tháng.
- Vâng, vua của ta.
Gia Phượng vâng một tiếng mạnh, chuyện thành thần, quan hệ đến cả đời hắn. Cho nên hắn không thể chậm trễ.
- Vậy ngươi đi về chuẩn bị một chút đi.
Quang Minh thần s phất phất tay.
- Vâng. Vua của ta!
Gia Phượng hành lễ cáo lui, sau đó lui ra ngoài, đi về điện Phong Thần, hiện tại thân phận của hắn vẫn là một tay thần phó của điện Phong Thần. Trước khi trở thành Phong Thần, vô luận tư chất của hắn có cao cỡ nào, hắn vẫn là một thần phó mà thôi.
Đi tới trước thần điện to lớn của Phong Thần, Gia Phượng ngồi trước nhìn toàn thần điện này.
- Không lâu nữa đâu.
Gia Phượng siết chặt tay nhìn Phong Thần điện:
- Ta, Gia Phượng sẽ trở thành chủ nhân của Phong Thần điện!
- Nhưng mà trước hết...
Ánh mắt Gia Phượng lóe lên vẻ điên cuồng độc ác:
- Thù hôm nay ta phải thanh toán cho đầy đủ cái đã!
Nhưng mà trước khi tiến vào trong ‘Phong cảnh’ thì việc này cũng không tốt cho lắm, nếu làm không tốt, có khả năng mình sẽ bị hủy bỏ tư cách thành thần mất. Nghĩ đến tương lai vàng son của mình. Gia Phượng có phần do dự đứng lên.
- Oh yeah!
Đột nhiên, mắt Gia Phượng sáng ngời. Sau đó nhanh chóng đi vào bên trong thần điện. Chỉ cần không làm quá lên, có lẽ không sao đâu, vừa đi hắn vừa nghĩ... .... .....
Bên kia, tại căn phòng nhỏ của Sinh Mệnh nữ thần.
Lão Cao đang cười híp mắt. Nhưng trong khóe mắt thì ẩn chứa nguy hiểm.
- Cô lại đây với ta!
Cao Lôi Hoa cười âm hiểm không ngừng, bấy giờ hắn ngồi xổm trong góc phòng:
- Thành thật trả lời câu hỏi của ta.
- Không cần.
Lúc Cao Lôi Hoa ngồi trước người, Quang Minh nữ thần ngọc ngà đang ngồi cuốn lại trong góc run sợ nói:
- Ta sẽ không khuất phục dâm uy của ngươi.
Nếu không phải biết tính cách làm người của lão Cao, tình cảnh này rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến… …
- Thực sự không nói?
Cao Lôi Hoa ý cười càng đậm.
- Không nói, đánh chết ta cũng không nói.
Quang Minh nữ thần kiên cường nói.
- Ờ, không nói thì thôi.
Cao Lôi Hoa ngồi xuống nói:
- Ta chỉ hỏi cô với s có quan hệ gì thôi, đây cũng không phải vấn đề riêng tư gì phải không? Mà sao cô làm ra vẻ thà chết không nói thế, có gì sao?
- Không nói, ta không muốn nói. Ta đã nói là không nói.
Quang Minh nữ thần lui vào trong góc, dùng ánh mắt nhìn lão Cao có vẻ rất ngu ngốc.
- Tốt lắm tốt lắm, Lôi Hoa. Đừng làm loạn nữa, có gì đâu. Con bé không nói, bà nói với cháu thì cũng vậy thôi.
Ở bên, Sinh Mệnh nữ thần đưa tay ra xoa đầu Cao Lôi Hoa, xem ra cô nàng áo tím này rất thích động tác này.
- Con bé là con thứ tư của s.
Sinh Mệnh mẫu thần nói:
- Mấy ngàn năm trước, con bé kế thừa thần cách Quang Minh, sau đó chạy đi rong. Tính ra cũng mấy ngàn năm rồi không có về nhà.
- Mấy ngàn năm không về nhà?!
Cao Lôi Hoa nhìn Quang Minh nữ thần:
- Mấy ngàn năm không về nhà. Vậy, vậy cô không có nhớ nhà sao?
- Không, ta không muốn về.
Quang Minh nữ thần ngẩng đầu, nhìn thẳng Cao Lôi Hoa. Nói:
- Ta muốn đi đại lục. Ở đại lục ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa nở nụ cười một tiếng. Nói:
- Đi thế giới loài người cũng không vội, việc bây giờ là cô phải về nhà thăm cha mẹ mình đi!
- Là con gái mà mấy ngàn năm không về thăm cha mẹ, đó là bất hiếu.
Giọng Cao Lôi Hoa trầm lại:
- Cho dù ở trên đại lục cô còn có chuyện quan trọng, nhưng chẳng lẽ không có mấy ngày thăm cha mẹ mình sao?
Tốt rồi, cũng không biết vì cái gì, Quang Minh nữ thần cũng không hiểu sao lại mơ mơ màng màng nghe theo lời Cao Lôi Hoa nữa chứ...
Chuẩn bị cùng Cao Lôi Hoa trở về. Cao Lôi Hoa cùng Quang Minh nữ thần đi ra khỏi căn phòng của Sinh Mệnh nữ thần.
- Cháu à, bảo trọng nhé. Còn nữa, nếu có khả năng, cháu phải nhanh chóng rời khỏi thần giới này đi.
Lúc gần đi, Sinh Mệnh mẫu thần dặn dò Cao Lôi Hoa. Tuy ma khí trên người Cao Lôi Hoa đã bị Sinh Mệnh nữ thần dùng lời chúc phúc nén xuống. Nhưng mà người tính sao bằng trời tính, cứ cẩn thận vẫn hơn hết. Sinh Mệnh nữ thần sợ đêm dài lắm mộng.
- Vâng!
Cao Lôi Hoa gật đầu, nói:
- Ta còn có một đồ đệ và một đứa nhỏ đang ở trên thần giới này, đợi tìm được chúng, ta sẽ quay về đại lục ngay.
- Cố đi nhanh đi.
Trong mắt Sinh Mệnh nữ thần có chút ý tứ nói:
- Không biết vì cái gì, cuối cùng bà có loại dự cảm không tốt. Bà cảm thấy nếu cháu không nhanh về đại lcuj thì sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy phân tranh rất lớn. Mà vòng xoáy đó chính là khảo nghiệm lớn nhất cuộc đời cháu!
- Cám ơn.
Cao Lôi Hoa gật đầu, đồng thời ghi nhớ những gì Sinh Mệnh nữ thần nói. Hừ, bà cháu?!
Đi khỏi căn phòng trên đỉnh núi. Cao Lôi Hoa mang theo cô nàng ngọc ngà Quang Minh nữ thần đi trung tâm thần giới.
Trên đường, Cao Lôi Hoa nghĩ lại những lời mà Sinh Mệnh nữ thần nói. Xem ra nên đi tìm Huyết Sắc Minh vương và Mộng Ti nhanh một chút.
Chỉ là thần giới quá rộng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Cứ đi tìm hai người một cách mờ mịt thế này thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Cho nên hiện tại Cao Lôi Hoa chỉ còn một lựa chọn. Nhờ vị vua của chúng thần, cha đẻ của cô nàng xinh đẹp Quang Minh nữ thần này-- Quang Minh thần s, đi tìm hai người. Quang Minh thần s là chủ nhân của thần giới, tìm hai người hẳn không phải việc khó khăn gì. Đến lúc tìm được hai người thì nhanh chóng về trần gian.
Lúc Cao Lôi Hoa mang Quang Minh nữ thần rời ra khỏi cấm địa thì đột nhiên một tia cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng Cao Lôi Hoa. Không chút do dự, Cao Lôi Hoa xoay người một trăm tám mươi độ ra đằng sau. Đưa tay ra đòn!
- Bộp!!
Một cánh tay máy đánh lên tay Cao Lôi Hoa.
Lực chấn từ cánh tay máy làm cánh tay Cao Lôi Hoa tê rần.
Giương mắt nhìn lên, Cao Lôi Hoa liền phát hiện thứ công kích mình chính là bảy tên người máy thủ hộ của thần giới vẫn đuổi theo mình lúc trước!
- Sao lại thế này, chẳng lẽ lúc ba đi không có mang mấy tên người máy thủ hộ này đi sao?
Quang Minh nữ thần nghi hoặc nói.
- Muốn thử ông sao?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn bảy người máy này. Cao Lôi Hoa biết, vua của chúng thần Quang Minh thần s tuyệt đối không phải là thằng đầu đất, bảy người máy này từng đuổi theo lão Cao vào cấm địa. Mà vụ vào cấm địa cũng giải thích rõ ràng rồi. Cho nên…
Cho nên Cao Lôi Hoa nghĩ một khả năng duy nhất, đó là lão siêu cấp Quang Minh thần s này muốn thử mình?
Về phần vì sao thử mình, Cao Lôi Hoa có thể giải thích. Có lẽ do bà cô Quang Minh nữ thần này gây họa chứ sao, điệu bộ ám muội với mình, làm cho ông cha không tức mới lạ.
Cho nên bố vợ không thử con rể thì chuyện đó đây quá.
- Tuy không thích mấy vụ này, nhưng bị coi là con nít thì không tốt tý nào!
Cao Lôi Hoa chậm rãi nắm chặt tay. Cùng lắm thì hủy luôn mấy cái người máy này!
Lúc này, ở một đỉnh núi nhỏ cách đó không xa.
Gia Phượng cùng với mấy thần phó trong Phong Thần điện thần đang đứng trên nhìn xuống.
- Gia Phượng, chúng ta tự ý ra lệnh cho người máy thủ hộ thần giới đối phó với gã tóc bạc này, thật sự không sao chứ?
Một gã đồng bọn đứng cạnh Gia Phượng hỏi.
- Yên tâm đi, tất cả đều thuộc về trách nhiệm của ta được chưa!
Gia Phượng đắc ý nở nụ cười, chỉ là ra vài cái mệnh lệnh cho đám người máy thôi, có quái gì đâu mà lo cơ chứ!
- Gia Phượng. Ngươi có chắc bảy tên người máy sẽ ‘mần thịt’ được gã tóc bạc ở dưới không?
Một đồng bọn ở bên hỏi. Bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng quá trình chiến đấu ở dưới, hiện tại Cao Lôi Hoa có vẻ chiếm thượng phong so với bảy tên người máy.
- Yên tâm đi. Trước khi đến đây ta có nhận được tin tức, gã này bị bảy người máy thủ hộ của chúng ta đuổi như chó nhà có tang trên thần giới, sau đó không hiểu chó ngáp phải ruồi thế nào lại chạy đến cấm địa! Cho nên bảy người máy có thể xử đẹp gã!
Gia Phượng đưa mắt nhìn trận chiến giữa Cao Lôi Hoa và bảy người máy đánh giá......
- Thời gian cũng vừa, các huynh đệ! Các đại gia cùng lên nào! Gia Phượng ta chỉ tiếc là phải tham dự kế thừa nên không tiện tham gia, đành dựa vào các huynh đệ, các đại gia vậy! Cứ như ước định mà làm, xuống vây đánh gã, lột quần áo gã, để gã trần như nhộng dạo chơi thần giới đi!
- Ôi, phụ thần vĩ đại trên cao, ta sao tà ác vậy cơ chứ!
Gia Phượng nói. Đương nhiên, ‘tà ác’ đối với đám người ‘thuần khiết’ ‘trong trắng’ trên thần giới đối với đám thần phó này mà nói chính là lột sạch quần áo của người khác! Đối với mấy tên sống trên thần giới từ nhỏ, thì đây là việc cực kỳ, cực kỳ tà ác!
- Không thành vấn đề!
Mấy tên thần phó hét lên, ngay sau đó, đội quân thuần khiết tập làm tà ác gồm hai mươi người lao xuống sườn núi. Đối đối bọn họ, chuyện Gia Phượng thành Phong Thần tân nhiệm là chuyện ván đã đóng thuyền. Bây giờ không tranh thủ lấy lòng thì đợi đến khi nào? Chuyện này liên quan đến tiền đồ sáng lạn của mình sau này à nha!
Hai mươi vị thần phó này nam có, nữ có, cao có, lùn có, gầy có, mà béo tốt cũng có. Tóm lại là đủ loại.
- Cướp đường đây!
Từ xa chạy tới, hai mươi vị thần phó hung hồn quát lên:
- Để quần áo hành lý lại! Giao quần áo ra, không thì chết. Nếu không giao, đừng trách chúng ta không khách khí!
- Cướp bóc?
Cao Lôi Hoa sửng sốt. Nghi hoặc nhìn hai mươi vị đang hô hào chạy đến.
Ngay sau đó. Đột nhiên Cao Lôi Hoa nở nụ cười. Chỉ thấy tay phải hắn vung lên, khúc nhạc triệu hồi huyết kỵ sĩ lại bắt đầu ngân lên.