Cực Phẩm Vú Em

Chương 106: Q.2 - Chương 106: Thành công rồi sao.






Lúc này, ở trong phòng của Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm đã mặc xong quần áo vào, mặt đỏ bừng ngồi im lặng bên mép giường.

Cao Lôi Hoa thì lại khá ngượng ngùng ngồi bên cạnh, đồng thời thầm kêu khổ trong lòng. Thầm trách mình sao lại quá xúc động như vậy? Trước khi đạp cửa xông vào sao không dùng tinh thần lực thăm dò một chút cơ chứ, lại còn lao vào một cách thô bạo. Mặc dù kết quả là được phúc no cả mắt, nhưng nói tóm lại là mất nhiều hơn được!

Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa thẹn hiện giờ của Tĩnh Tâm là biết, trong vài ngày kế tiếp mình sẽ không được sống yên ổn rồi, ít nhất là sắp tới thì ngay cả bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tâm cũng đừng hòng mơ tưởng tới.

Sau khi mặc quần áo, Tĩnh Tâm hơi liếc nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gãi gãi khóe mắt.

Hiện giờ Tĩnh Tâm đang hỏi Cao Lôi Hoa tại sao trễ thế này còn tìm tới mình làm gì, tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ với Tĩnh Tâm chưa được bao lâu, nhưng Cao Lôi Hoa luôn hiểu rõ ý Tĩnh Tâm muốn diễn đạt.

- Nguyệt Nhị, chuyện này con hãy nói rõ cho mẹ các con đi.

Cao Lôi Hoa ngoảnh đầu nói với Nguyệt Nhị đứng bên cạnh, sau đó cúi nhìn lỗ thủng hình thập tự trên quần áo mình. Tuy rằng ‘Thập tự trảm’ của Tĩnh Tâm chém thẳng vào người Cao Lôi Hoa, nhưng không hề gây chút tổn thương nào cho hắn cả. Chẳng qua chỉ khiến Cao Lôi Hoa đi tong bộ quần áo cao cấp. Điều này vừa chứng minh khả năng khống chế kiếm khí kinh người của Tĩnh Tâm, đồng thời cũng cho thấy được thân thể biến thái của Cao Lôi Hoa.

- Mẹ, chuyện là như này.

Nguyệt Nhị nín cười nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm, sau đó trình bày từ đầu tới cuối chuyện trong tối nay về cuộc họp phụ huynh cho Tĩnh Tâm nghe.

- Mẹ, mẹ không trách chuyện chúng con không nói việc họp phụ huynh cho mẹ chứ.

Sau khi nói xong đầu đuôi sự việc, Nguyệt Nhị hồi hộp chờ Tĩnh Tâm trả lời.

Tĩnh Tâm mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi vuốt ve trìu mến mái tóc của Nguyệt Nhị. Ngay từ đầu, Tĩnh Tâm chưa từng trách mấy đứa nhỏ này rồi.

- OK! Chuyện này quyết định như vậy nhé!

Cao Lôi Hoa đứng lên:

- Ngày mai, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đi tham gia ‘Họp phụ huynh’ nhé!

- Ừ.

Tĩnh Tâm trả lời bằng giọng mũi, hơi gật gật đầu ra vẻ đồng ý.

- Vậy thì tối nay mọi người ngủ sớm một chút đi nhé. Mai phải đi họp nên chúng ta không thể đến muộn được.

Cao Lôi Hoa khẽ cười nói.

- Ừ.

Tĩnh Tâm khẽ đáp.

- Tĩnh Tâm, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé. Ngủ ngon nhé! Không cần tiễn ta.

Cao Lôi Hoa liến thoắng một phát rồi vội vàng kéo ba đứa nhỏ như chạy trối chết ra khỏi phòng Tĩnh Tâm.

- Ba, sao phải chạy nhanh như thế làm gì? Ba hãy khai báo thật xem nào, ba thấy được nhiều hay ít?

Nguyệt Nhị đi phía sau không biết sống chết hỏi Cao Lôi Hoa.

“Sặc!” Cao Lôi Hoa quay lại cốc Nguyệt Nhị một cái:

- Được rồi, mấy đứa quay về ngủ đi, đừng làm chuyện lung tung lên nữa.

- Hắc hắc!

Ba đứa nhỏ đều cười khoái trá sau đó tự trở về phòng của mình.

- Phù!

Cao Lôi Hoa thở phào, cười cười rồi cũng về tới phòng mình.

‘Binh’ một cái, Cao Lôi Hoa đá mở cửa phòng ra, sau đó bổ nhào lên giường. Ngay cả cửa cũng lười đóng lại.

Dù đặt lưng hồi lâu nhưng Cao Lôi Hoa thấy trong đầu mình vẫn lởn vởn về hai điểm phấn hồng mê người kia. Không gạt đi được!

Đêm hôm đó Cao Lôi Hoa mất ngủ….

**********

Sáng sớm hôm sau.

Giống như thường lệ, Cao Lôi Hoa rời giường trước sáu giờ. Chẳng qua đôi mắt của Cao Lôi Hoa hiện giờ thâm quầng như mắt gấu mèo. Suốt cả đêm qua vì hai ‘hạt anh đào’ mà Cao Lôi Hoa trằn trọc không ngủ được, mãi cho tới gần sáng hắn mới miễn cưỡng chợp mắt được một tí.

Nhưng vừa đúng giờ hẹn là chuông đồng hồ đã kéo Cao Lôi Hoa bò dậy khỏi giường.

- Ặc, thôi vậy, dậy chuẩn bị bữa sáng nào.

Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, sau khi đánh răng rửa mặt liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Cao Lôi Hoa nhanh chóng chuẩn bị xong bảy suất ăn sáng, hai bình sữa và một ít thịt thăn nướng. Bảy suất ăn sáng là dành cho bảy ‘người lớn’ trong nhà, vốn chỉ có năm suất, nhưng mới có thêm hai vị khách Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý là thành bảy. Hai bình sữa đương nhiên là của hai đứa nhóc Rudolph và Kim Toa Nhi. Cuối cùng là đĩa thịt thăn nướng là món ăn khoái khẩu làm riêng cho Slime.

Vẫn còn Bảo Bảo nhưng do còn đang thời kỳ ngủ mê, cho nên Cao Lôi Hoa cũng không có chuẩn bị bữa sáng cho cô bé.

Sau khi làm xong hết thảy, giống như mọi khi, Cao Lôi Hoa đem tổng cộng chín suất ăn sáng vào trong nước ấm để hâm nóng, đề phòng bữa sáng bị nguội.

Xong xuôi, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ ma pháp, quá đẹp, vừa vặn sáu giờ.

- Ok, rất đúng thời gian.

Cao Lôi Hoa cười cười đắc ý, sau đó bước nhanh lên lầu.

Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, toàn bộ thành viên trong nhà Tĩnh Tâm đều đứng bật dậy như cương thi. Đây đều là thói quen mấy tháng qua của nhà Tĩnh Tâm, cứ có chuông thì dù ai nửa ngủ nửa thức cũng đều đồng loạt ra khỏi giường.

Chẳng qua chỉ có nhà Tĩnh Tâm mới có thói quen ‘tốt đẹp’ này, nhưng hai người mới là Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý thì chưa biết nội quy trong nhà Tĩnh Tâm.

Cho nên, sau sáu giờ, Cao Lôi Hoa đều thấy mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đã rời khỏi giường đứng dậy. Nhưng không hề để ý tới bọn nhóc, mà Cao Lôi Hoa lại trực tiếp đi về phía phòng Vong Linh Đại trưởng lão.

Cạch! Cao Lôi Hoa mở cửa phòng Vong Linh Đại trưởng lão ra, liền thấy lão đang nằm sấp ngủ say trên giường. Còn Bảo Bảo giao cho lão chăm sóc thì đang nằm bên một cái giường khác.

Nhìn thấy Bảo Bảo không ngủ chung giường với Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa cười hắc hắc mấy tiếng.

- Hắc, ta đỡ phải suy nghĩ rồi.

Cao Lôi Hoa cười gian tà, vốn còn đang nghĩ xem nếu Bảo Bảo và Vong Linh Đại trưởng lão ngủ chung một giường, như vậy nếu lật cái đệm thì sẽ khiến Bảo Bảo cũng bị lật theo. Với tình hình hiện giờ thì Cao Lôi Hoa bớt đi chút sức lực rồi.

Bước tới cạnh giường Vong Linh Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa hét to một tiếng vào tai lão:

- Sáu giờ rồi, dậy mau!

- Á?!

Vong Linh Đại trưởng lão dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ hỏi Cao Lôi Hoa:

- Có chuyện gì thế Cao Lôi Hoa huynh đệ?

Rầm! Trong khi Vong Linh Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Cao Lôi Hoa đã lộn ngược cái đệm lên! Vong Linh Đại trưởng lão đành trợn mắt há hốc mồm khi thân hình ‘siêu cò’ của mình bị đè ngược xuống giường.

- Dậy mau! Sáu giờ rồi!

Cao Lôi Hoa hét lớn một câu, sau đó không thèm quay đầu lại, đi thẳng sang phòng Tra Lý bên cạnh.

Vong Linh Đại trưởng lão đần thối mặt nhìn Cao Lôi Hoa tự nhiên xốc đệm nằm của lão, rồi lại trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa nghênh ngang qua bên phòng Tra Lý.

Ngay sau đó lại nghe tiếp tiếng hét của Cao Lôi Hoa:

- Dậy mau!

Tiếp đó là tiếng rên rỉ đau đớn của Tra Lý khi bị lật đệm.

Dù còn sớm nhưng Vong Linh Đại trưởng lão cũng thầm lau mồ hôi, lão không biết mới sáu giờ đồng hồ mà Cao Lôi Hoa đã bắt bọn mình dậy để làm gì, nhưng lão cảm thấy Cao Lôi Hoa vào lúc sáng sớm dường như không bình thường. Hoàn toàn khác hẳn Cao Lôi Hoa nhã nhặn trong thời gian khác. Giống như một người biến đổi theo thời gian vậy, hình như Cao Lôi Hoa lúc này giống một quân nhân hơn thì phải?!

- Ôi, thật thích ghê!

Sau khi xốc hai cái đệm xong, Cao Lôi Hoa kêu lên thoải mái. Từ khi mọi người trong nhà Tĩnh Tâm hình thành tập quán rời giường lúc sáu giờ, Cao Lôi Hoa đã quên hẳn thói quen này.

- Người tới đủ hết chưa?!

Cao Lôi Hoa nói với mấy đứa nhỏ tự động tập hợp bên dưới.

- À, ba, còn mẹ chưa tới.

Nguyệt Nhị dụi mắt nói nhỏ.

- Tĩnh Tâm?

Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu, nhìn lại xuống dưới. Quả nhiên vị trí Tĩnh Tâm luôn luôn đến đứng đầu tiên hôm nay lại trống không!

“Chẳng lẽ Tĩnh Tâm xảy ra chuyện gì đó?” Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, ngay sau đó hắn lập tức nhớ tới một việc! A, Sáng thế thần trên cao! Không phải là Âm hồn thảo có tác dụng đó chứ?!

Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa cười sung sướng, rồi bước nhẹ nhàng tới phòng Tĩnh Tâm. Thậm chí trong đầu Cao Lôi Hoa đã xuất hiện hình ảnh Tĩnh Tâm tỏa ra ánh sáng người mẹ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.