Nếu như đổi thành người bên cạnh, dám quyến rũ anh như thế, không phải là bị anh giết, thì chính là bị anh đè xuống dưới thân thể mình rồi.
Minh Dạ biết Lan San ham chơi, lúc này hơn phân nửa là đang trêu chọc anh, cho nên anh vẫn kìm nén, cô không đồng ý, anh tuyệt sẽ không động tới.
Lan San bật cười khanh khách, con ngươi xinh đẹp liếc nhìn Minh Dạ một cái, lại nhìn tay anh đặt trên ngực mình, liền nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy.
Miệng xẹp lép, oan ức bĩu môi nói: “Anh... sao anh có thể như vậy chứ, người ta bữa trưa còn chưa được ăn, thân thể sẽ không chịu nổi đâu!”
“Oanh” một tiếc, trong lòng Minh Dạ kịch liệt run rẩy, mỗi lần Lan San gọi một tiếng “anh“. Minh Dạ đều cảm thấy, linh hồn nhỏ bé của mình liền bị cô câu đi rồi, nhìn dáng vẻ nũng của cô, thú tính trong người anh liền sôi trào.
Minh Dạ bỗng nhiên hôn một cái lên cái cổ trắng noãn của Lan San, lúc nhẹ lúc nặng, không có một quy tắc nào.
“Em nếu như đi rồi, sẽ lại không cho tôi, tôi thật muốn chết mà... Em cảm thấy sao, nó thật sự là nhớ em quá rồi, thật là nhớ...”
Lan San nhắn mặt, cọ cọ trên người anh, nhìn anh ăn vạ giống như một bé gái vậy.
“Không muốn... người ta còn chưa chơi đủ đâu, anh sao có thể ngang ngược cứng nhắc như vậy chứ.” Âm thanh cuối câu cô kéo dài ra, giống như đang dụ dỗ trẻ con, làm cho Minh Dạ muốn ngừng mà không được.
Gương mặt Minh Dạ đau khổ, hận hận cắn vào xương quai xanh của Lan San một cái: “Em như vậy sớm muộn cũng sẽ hại chết tôi mà...”
Sinh lý bị dằn vặt khiến đôi mắt anh lúc này đã sáng quắc lên, chỉ cần nhìn thấy Lan San là cả người sinh nhiệt.
Minh Dạ cắn không mạnh không nhẹ, nhưng giống như một dòng điện khiến Lan San tê rần, cô rụt cái cổ lại một cái, nhìn có chút hả hê nói: “Đáng đời, ai bắt anh trước đây còn chĩa súng vào người tôi, đây chính là báo ứng đó. Tôi thật vất cả mới có thể xoay người, đương nhiên không thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy được!”
Dáng dấp Lan San lúc này như một kẻ tiểu nhân, làm cho Minh Dạ dở khóc dở cười, luyến tiếc nhìn cô một cái, nói cô lòng dạ hẹp hòi, kết quả chỉ có bản thân phải chịu tội mà thôi.
“Ngoan, trước kia là tôi không đúng, là tôi sai rồi, em đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân... có thể nghĩ thoáng ra một chút hay không...”
Minh Dạ ở trước mặt Lan San đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy nghiêm ngày thường, nếu như bị Lam Tu nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, đoán chừng chỉ có thể nói một câu: Núi cao còn có núi cao hơn!