Bạch Lăng sợ đến quên cả phản kháng, chỉ cảm thấy tay anh xẹt qua môi của cô, mang đến cảm giác giật giật, giống như là vừa có một dòng điện chạy qua vậy.
Nhưng hành động tiếp theo của Minh Dạ, lại càng khiến cho cô phải cứng họng.
Anh vậy mà đưa cái ngón tay vừa lau môi Bạch Lăng, cho vào trong miệng mình, ánh mắt nhìn cô sáng quắc, không biết là đang trêu tức hay có ý gì.
Chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh: “Ừm, vị ô mai, không sai...”
Oanh, trên mặt của Bạch Lăng thoáng chốc liền đỏ bừng như tôm luộc, chống cự cũng không được, liền đẩy Minh Dạ ra chạy lên lầu.
Lấy đạo hạnh câu dẫn người của cô so với Minh Dạ có lẽ là phải gọi bằng sư phụ!
Minh Dạ quả thực là tàn ác, anh sao có thể như vậy, đó là hôn môi gián tiếp nha, a... quá ám muội, quá tà ác, quá mất mặt...
Không biết có bị người giúp việc trong nhà nhìn thấy không, nếu thực sự là có... cô thật sự không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Bạch Lăng ngã xuống giường, cuốn lấy chăn, giống như một con nhộng, núp trong chăn kêu rên.
Sự việc sao lại trở thành tình trạng như thế này rồi?
Lăn một lúc lâu, Bạch Lăng chợt ngồi dậy từ trên giường.
Đúng rồi, Minh Dạ nhất định là muốn trả thù cô về việc ở trên xe hai ngày trước cô làm với anh, anh đây là muốn để cho cô nếm thử cảm giác bị người trêu chọc, bị người khác làm cho khó xử là như thế nào.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Lăng lại ngã xuống giường, khuôn mặt vùi vào ga giường, buồn buồn nói thầm: “Bại hoại, Minh Dạ anh chính là một tên bại hoại, sớm biết vậy đêm qua tôi đã không cứu anh!”
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Mẹ kế, nói xấu sau lưng người khác là một chuyện không tốt...”
Thân thể Bạch Lăng lập tức cứng đờ, ngẩng đầu lên, đang nằm ở bên cạnh cô, một tay chống hàm dưới, hứng thú nhìn cô.
Cô sợ đến mức kêu thành tiếng “A... Minh Dạ, anh... anh sao lại ở đây, anh vào sao không gõ cửa chứ?”