Lan San thì thào lặp lại một câu. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị trí đối diện trống không, Lan San cảm thấy được tâm tình có chút u ám, ngay cả bữa sáng cũng không còn khẩu vị ăn nữa.
Một ngày sau, không, hẳn là mãi đến ngày trước khi Minh Dạ trở về, tâm tình Lan San không sao tốt lên được.
Thứ nhất là chuyện Vệ Thạc Nhân vẫn còn đang dày vò cô, thứ hai là... Minh Dạ từ khi đi Italy vẫn chưa hề gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, điều này làm cho bà chủ như cô cực kỳ không thoải mái.
Nhiều lần nghĩ muốn trực tiếp đi gặp Vệ Thạc Nhân, nhưng cô chợt phát hiện ra từ sau khi Minh Dạ đi, vệ sĩ nhà họ Minh bỗng nhiều lên đáng kể.
Vài lần nghĩ muốn ra ngoài, quản gia lập tức sắp xếp người theo cô, ý định ra ngoài của Lan San liền bị bẻ gãy.
Cô tự nhận mình không có bản lĩnh bỏ rơi mấy vệ sĩ này đằng sau, nhưng chuyện của Vệ Thạc Nhân cũng không thể kéo dài thêm nữa.
May mà Phương Lê có gọi đến một cuộc điện thoại hẹn cô đi dạo phố mua sắm, đã tạo cho cô một lý do chính đáng để ra ngoài.
Quản gia sắp xếp vệ sĩ liền bị cô ném cho một câu: tôi cùng mợ chủ nhà họ Lam đi dạo phố, mang theo nhiều người sẽ không ổn.
Nhìn thấy Phương Lê tâm trạng của Lan San cuối cùng cũng tốt lên một chút, hai người ở trong trung tâm thương mại càn quét từ quần áo nam tầng một đến trang sức đá quý ở tầng năm.
Hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chọn trang sức, bỗng bên tai truyền đến giọng nói đầy chói tai, khoa trương.
“Ồ, thì ra là bà chủ Minh cùng mợ chủ nhà họ Lam, không nghĩ tới có thể gặp hai vị ở đây, thật khéo nha...”
Lan San cùng Phương Lê đồng thời ngẩng đầu, trước mắt là hai người phụ nữ trung tuổi cùng một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang cười cực kỳ khoa trương nhìn các cô.
Lan San khó hiểu nhìn Phương Lê một cái, ánh mắt ý hỏi: Ai vậy? Cô quen à.
Phương Lê cười với cô, rồi mới lễ phép gật đầu, “Bà Chu, bà Lưu, cô Lưu, xin chào.”
Bỗng nhiên bà Chu chỉ vào chiếc nhẫn mới đeo lên ngón áp út của Lan San, hô lên một tiếng: “Ôi trời, đây đều là đồ mà mấy cô gái không đứng đắn mới mang, tôi thấy đa phần mấy cô ả bán hoa (mại dâm) đều đeo nhẫn này, nhân viên cửa hàng sao lại để hai vị chọn loại trang sức kiểu này chứ?”
Nói xong, bà ta lại bày ra bộ dáng giống như bừng tỉnh, giơ tay vỗ nhẹ miệng mình: “Coi lời tôi nói này, thực nên đánh, bà chủ Minh đây sẽ không để ý chứ.”
Ngụ ý là nếu Lan San để ý thì chính là loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi.
Lan San miễn cưỡng liếc bà ta một cái, thật nhàm chán, muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe sao.
Lan San giơ tay trái lên ngắm nhìn, miễn cưỡng nói một câu: “Vậy bà đánh đi, dùng sức lớn một chút đừng ngại xuống tay.”