“Minh Dạ, nếu nửa đêm anh cứ xông vào phòng tôi, tôi thật sự sẽ trở mặt với anh.”
Đối với sự uy hiếp của Lan San, Minh Dạ không thèm để vào mắt, ngón tay như cũ cầm lấy điện thoại của Lan San.
Cảnh tượng như vậy ngày nào cũng xảy ra, lời nói này ngày nào Lan San cũng đã nói, hơn nữa mỗi lần cũng nói y như vậy, khiến anh nghĩ sẽ kiến nghị với Lan San, để cô đổi sang câu nào mới mẻ hơn.
Hình thức ở chung giữa Minh Dạ và Lan San hiện tại trên cơ bản là một người đuổi, một người trốn.
Minh Dạ rất có kiên nhẫn, không quá áp sát nhưng cũng không buông lỏng.
Anh muốn để cho Lan San chậm rãi thích ứng anh, đến khi chuyện đã trở thành một thói quen, người bình thường cũng rất khó từ bỏ.
Bỗng nhiên tìm thấy trong di động của Lan San cuộc gọi mấy ngày trước, ba chữ “Vệ Thạc Nhân” khiến vẻ mặt Minh Dạ đột nhiên âm trầm xuống: “Em vẫn còn liên hệ với Vệ Thạc Nhân?”
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lan San.
Giống như bắt được vợ mình có gian tình cùng người đàn ông khác, lửa giận ùn ùn kéo đến.
Anh đã nói với cô muốn cô không được thân cận quá với Vệ Thạc Nhân, thế nhưng cô không để trong lòng, giấu anh vẫn còn lui tới với Vệ Thạc Nhân.
Lan San căm giận trừng mắt nhìn Minh Dạ, chẳng qua cô và Vệ Thạc Nhân thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói chuyện một chút.
Cô cũng không có chán ghét Vệ Thạc Nhân, còn nữa cô muốn lui tới với ai còn cần Minh Dạ phải quản sao.
Cô nổi giận đùng đùng muốn giật lại điện thoại trong tay Minh Dạ: “ Không thích thì trả điện thoại cho tôi.”
Động tác của Minh Dạ nhanh hơn Lan San, khiến cô bắt phải khoảng không.
Minh Dạ mới tắm xong không lâu, hơi thở mãnh liệt trên người anh nháy mắt chui vào mũi Lan San, tuy da mặt cô dày nhưng vẫn không nhịn được hai má đỏ bừng, đặc biệt là hai người hiện tại đang dùng một tư thế đè lên nhau vô cùng ái muội.
Lan San cuống quít muốn đứng dậy, còn chưa kịp nhúc nhích, bên hông đã bị Minh Dạ gắt gao ôm vào, cả người càng thêm gần sát với anh. Dường như không có một tia khe hở.