“Đồ ngốc, lần này là buổi họp mặt nhà họ Lam, tôi bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện lần trước, cùng tôi tham gia được không?”
Động tác cực kỳ cưng chiều, giọng nói vô cùng dịu dàng khiến Lan San vô thức mềm lòng nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra khi tham gia tiệc vào hai lần trước cô liền trở nên kiên quyết.
“Không đi, tôi không quen biết bọn họ, đi làm gì, lần trước anh cũng nói là sẽ không xảy ra chuyện không may nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn xảy ra chuyện đấy thôi.”
Minh Dạ cười khẽ vì tính tình trẻ con của Lan San, anh đỡ vai cô, vừa đi, vừa nói: “Chính vì em không biết nên mới mang em đi, làm quen với một hai người bạn, sau này đi dạo phố mua sắm cũng có người đi cùng, lần này đến đều là mấy người bạn của Lam Tu, rất ít người.”
Lập trường của Lan San vốn không quá kiên định liền buông lỏng, “Thật?”
Cô thật sự rất muốn có bạn, mỗi người phụ nữ đều cần một hai người bạn thân, lúc vui vẻ có thể chia sẻ, lúc đau lòng có thể tâm sự, lúc cô đơn tịch mịch có thể làm bạn, lúc nhàm chán có thể kết bạn cùng nhau đi càn quét các trung tâm thương mại.
Minh Dạ nghiêng người hôn trộm một cái lên má Lan San, “Thật.”
Lan San lập tức giơ tay đẩy bả vai Minh Dạ, người này càng ngày càng làm càn, vạn nhất bị người hầu nhìn thấy thì phải làm sao.
Lan san lùi lại sau duy trì khoảng cách hai bước chân với Minh Dạ, “Tôi suy nghĩ một chút...”
Kết quả lan San còn chưa suy nghĩ xong, buổi tối ngày thứ hai đã bị Minh Dạ kéo lên xe.
“Minh Dạ, tôi còn chưa thay quần áo, như vậy sao mà đi.”
Bởi vì ở nhà, Lan San ăn mặc rất tùy ý, chiếc váy Bohemia dài đến đầu gối, bên ngoài khoác chiếc áo dệt màu trắng gạo, trên chân vẫn còn đi đôi dép lê bông vải, nhìn thế nào cũng chẳng ra làm sao.
Minh Dạ đánh giá Lan San từ trên xuống dưới một lượt, khóe môi nhếch lên, tuy... có phần không hòa hợp, nhưng vẫn rất đẹp mắt.
“Không sao, tôi không ghét bỏ.”
Lan San bĩu môi, mất hứng đẩy vai Minh Dạ: “Dừng xe tôi phải về, như vậy quá dọa người.”
Trong nhà khá ấm áp cho nên Lan San mặc cực kỳ mát mẻ, mặc thế này đi dự tiệc quả thực là vứt hết mặt mũi.