Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 205: Chương 205: Mẹ kế, em nhớ tôi (6)




“Di Sa đừng thô lỗ như thế? Cô nên học theo bà chủ, kia mới được coi là phụ nữ.”

Sở Tiều thích nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không đổi kia của Di Sa xuất hiện sự phẫn nộ, quả thực vô cùng thú vị.

Đáng tiếc anh ta vừa mới nói xong, còn chưa kịp nhìn vẻ mặt Di Sa, bỗng nhiên két... Một tiếng, cửa phòng mở ra, Minh Dạ mang sắc mặt âm trầm đứng ở bên trong: “Sở Tiều, cậu lăn ra đây cho anh.”

Khuôn mặt trẻ con của Sở Tiều bỗng trở nên căng thẳng, khóe môi vừa mới cong lên trong nháy mắt liền kéo xuống.

Di Sa hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất hàm đi qua anh ta, giày cao gót nhọn hoắt không chút khách khí giẫm mạnh lên chân Sở Tiều.

Sở Tiều kêu rên một tiếng, đau đến nhảy dựng.

Minh Dạ lười biếng nghiêng người dựa ở trên cánh cửa, cười như không cười nhìn Sở Tiều, ngón tay ngoắc ngoắc anh ta.

“Cậu chủ, có chuyện gì?” Sở Tiều khập khiễng đi qua, có phần sợ hãi hỏi.

Minh Dạ vuốt cằm, khuôn mặt đầy tà mị: “Cậu cảm thấy bà chủ rất có hương vị phụ nữ?”

Sở Tiều vừa nghe thấy liền sốt ruột, vội vàng xua tay: “Không không...” Xong rồi, cậu chủ đang ăn dấm chua.

“Vậy cậu cảm thấy bà chủ một chút cũng không giống phụ nữ?”

“Không không không...” Cậu ta không có lá gan nói Lan San không tốt.

“Không? Vậy là cậu cảm thấy ánh mắt anh không tốt?”

Còn dám nói mẹ kế của anh không tốt, nếu ngay cả Lan San còn không tốt, Minh Dạ anh thực không nhớ nổi, còn có người phụ nữ nào có thể ra ngoài gặp người.

“Sao có thể, ánh mắt cậu chủ là tốt nhất, bà chủ nhà chúng ta cũng là tốt nhất.”

Minh Dạ hài lòng, vẫy vẫy tay để cho Sở Tiều đi.

“Đi chuẩn bị đi, lúc gặp Nạp Lan Diễn, đừng để cho anh bẽ mặt, mặt khác, cho người chuẩn bị máy bay, gặp xong thằng nhãi kia anh muốn về nước luôn.”

Minh Dạ chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm tình của mình đó là ‘quy tâm tự tiến’*, Italy anh thực sự một giây cũng không muốn ở lại.

<*Quy tâm tự tiến: nỗi nhớ nhà, lòng muốn quay về nhà giống như mũi tên lao ra khỏi dây cung.>

Vẻ mặt Sở Tiều thoáng đờ đẫn trong giây lát: “Cậu chủ, có phải quá vội rồi không?” Anh ta nghĩ tới những ảnh chụp kia, liền cảm thấy trên trán giật giật đau đớn.

Minh Dạ nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Sở Tiều như muốn tìm ra điều gì đấy trên khuôn mặt anh ta: “Sao vậy, cậu có vấn đề?”

“Không phải, em chỉ cảm thấy anh đi Italy một chuyến, tuy là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng khi trở về một món quà cũng không mua cho bà chủ, chuyện này có chút khó coi.”

Sở Tiều thấy lý do này có chút hợp lý, Minh Dạ cúi đầu suy nghĩ một hồi.

Anh cùng Lan San vừa mới bắt đầu, đương nhiên muốn nghĩ cách dỗ cô vui vẻ, nhưng... Anh cũng không muốn nán lại đây thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.