Sở Tiều nhìn hai người giằng co: “Bà chủ ngồi xuống trước đã!”
“Không cần, tôi chính là muốn tiền, có tiền tôi sẽ đi ngay!”
Ngụ ý chính là anh không trả tiền, tôi liền không đi.
Cô đứng trước mặt Minh Dạ, đã không đếm xỉa tới mặt mũi nữa rồi, đoán chắc Minh Dạ sẽ không coi cô ra gì nữa.
* * *
Trong mắt Minh Dạ xẹt qua một tia cười nhạt, tự tay lấy một cái ví da ra từ trong trong túi áo khoác, trần trừ khoảng một hai giây, liền lấy ra một tấm thẻ đưa cho Bạch Lăng.
Hành động này lập tức khiến cho những người ở đây đều phải hít một hơi lạnh, cho rồi, cho rồi, vậy mà Minh Dạ lại cho rồi, người phụ nữ này rốt cuộc có địa vị gì? Dám ăn nói như vậy với Minh Dạ?
Sở Tiều sau khi nhìn tấm thẻ kia, mí mắt lập tức trừng lớn, đây chính là thẻ phụ của cậu chủ, không hạn chế giao dịch, cũng chính là thẻ tín dụng riêng của cậu chủ, ai cũng không biết bên trong rốt cuộc là có bao nhiêu tiền, ngay cả người đi theo anh từ bé như anh ta cũng chưa từng được chạm qua.
Nếu như còn một cái mạng nữa, anh ta thực sự rất muốn hỏi Minh Dạ một câu: “Cậu chủ... anh bây giờ là thực sự chán ghét người mẹ kế này nữa sao?”
Vậy mà có người còn không biết hàng, thấy lại là một tấm thẻ tín dụng liền bĩu môi, không thỏa mãn: “Có tiền mặt không?”
Minh Dạ ngón tay giật giật, trong lòng không ngừng khinh bỉ Lan San, “Tôi không mang tiền mặt!”
“Tôi không tin...”
Lan San lại làm một hành động khiến cho tất cả mọi người phải rơi cả tròng mắt, cô dĩ nhiên dám cướp lấy ví da của anh, quả nhiên ngay cả một đồng tiền lẻ cũng không có, tất cả đều là chi phiếu.
Thất vọng trả lại chiếc ví cho Minh Dạ, xoay người hỏi Sở Tiều: “Anh có không? Tôi không cần nhiều, bốn năm trăm là được!”
“Đương nhiên... không có!”
Sở Tiều lúc đầu rất cao hứng muốn nói đương nhiên là có, nhưng nhận ra ánh mắt lạnh thấu xương của Minh Dạ, lập tức sửa lại câu trả lời thành không.