Những nam nữ ngồi cùng bàn bị khí lạnh tản ra từ trên người Minh Dạ làm sợ tới mức run rẩy cả tóc gáy, chỉ riêng Lan San ăn hết ngon miệng, ngay từ đầu đã không thèm nhìn ngồi ngay bên cạnh.
Vừa ăn còn vừa khen thức ăn nơi này thật ngon.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, phát hiện bọn họ còn chưa ăn, từng đôi mắt đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Lan San nhíu mày, không vui nói: “Các người không ăn mà nhìn tôi làm gì, nhìn tôi có thể khiến các người ăn no hả?”
Mọi người xấu hổ cười cười, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên của Minh Dạ đảo qua, bọn họ cúi đầu cầm đũa, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Người khác không nhìn, bây giờ Minh Dạ lại trắng trợn nhìn mẹ kế nhỏ tuổi của anh.
Anh cảm được, có đôi khi tính tình Lan San giống như một con sói mắt trắng, mặc cho người khác đào tim đào phổi mà đối xử tốt với cô, cô cũng không quan tâm.
Lúc cần tới anh, thì lập tức chạy tới, sau khi không cần thì sẽ chạy mất không thấy bóng dáng.
Có lẽ là vì người đầu tiên Lan San nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Minh Dạ, tuy nhiên ấn tượng lại không tốt lắm.
Đúng vậy... Anh là người đầu tiên mà cô tiếp xúc sau khi tỉnh lại.
Cho nên trong tiềm thức, cô rất dựa dẫm vào Minh Dạ, cho nên mới dám hết một lần tới hai, hết hai tới ba khiêu khích vào vảy ngược của Minh Dạ.
Nếu nói hai lần đầu là “thăm dò”, vậy thì bây giờ đã hoàn toàn không sợ rồi.
Bây giờ Minh Dạ có mang theo bạn gái tới, chọn một nữ sinh đại học từ Hoa Dương, tên là Chu Mẫn.
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người nhỏ xinh, có lồi có lõm, cũng rất biết điều.
Đi theo bên cạnh anh lúc không nên nói chuyện thì một câu cũng không nói, tỷ như giờ biết rõ quan hệ không tầm thường giữa Lan San và Minh Dạ.
Tuy trong lòng vô cùng bất mãn, vô cùng chán ghét Lan San, nhưng tuyệt không dám biểu hiện ra mặt.
Vẫn dịu dàng yên lặng như cũ, ngồi cạnh Minh Dạ, khe khẽ cúi đầu.
Bỗng nhiên cậu chủ Minh giống như là thay đổi tính tình, vậy mà gắp một khối thịt cá mè cho cô ta, còn lộ vẻ dịu dàng hỏi một câu: “Sao em không ăn gì vậy?”
Điều này khiến Chu Mẫn được chiều mà sợ, nhìn Minh Dạ, chớp chớp mắt, gò má ửng hồng: “Cảm ơn anh.”
Không biết là ai mở đầu trước, lúc này mọi người tôi một lời anh một câu khen tặng ông phật lớn Minh Dạ.