Lời của Lam Vi Nhi khiến Lan San thấy kinh ngạc, sao cô càng nghe càng thấy không thích hợp vậy, chẳng lẽ cô không phải là do Lam Tu thuận tiện mời theo lúc mời Minh Dạ sao?
Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng lời nói lại đường hoàng: “Ha ha... Có thể tới tham gia hôn lễ của anh cô tôi thấy rất vinh hạnh.”
Minh Dạ nhàn nhạt liếc Lan San một cái, mặt không đổi sắc kéo cánh tay Lam Vi Nhi ra, rồi mới ôm vai Lan San: “Vào thôi.”
Lan San đương nhiên đi vào theo anh, bởi vì bên ngoài đúng là quá lạnh. Cô rất bội phục cô gái nhỏ mặc quần lụa mỏng kia.
Lam Vi Nhi nhìn hai người đi phía trước, ý cười trên mặt từ từ biến mất.
Minh Dạ ôm bả vai Lan San, động tác vô cùng tự nhiên, không có vẻ quá thân mật, nhưng người nọ lại nằm trong sự bảo vệ của anh.
Sự ham muốn chiếm hữu vô hình khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy kì lạ.
Bỗng nhiên trên cổ tay Lan San lóe lên ánh sáng rực rỡ, đâm vào mắt Lam Vi Nhi, chờ cô ta mở mắt ra, thì thấy vòng tay kim cương hình cá trên cổ tay cô, trên gương mặt hồng hào, máu từ từ rút xuống.
Độ lớn từng hạt kia hoàn toàn giống, sức nặng hoàn toàn giống, hai viên kim cương xanh lam có một không hai trên thế giới, hiện giờ đang nằm trên cổ tay người phụ nữ đó.
.........
Cuối cùng Lan San gặp được nhân vật chính hôn lễ hôm nay, một đôi nam nữ trẻ tuổi vô cùng xứng đôi, đó là những con người được ông trời thiên vị, trong mắt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, phát ra luồng bong bóng tràn đầy hạnh phúc.
Lan San nhịn không được hâm mộ bọn họ, cô là một “gái ế” biến thành “quả phụ”, chua xót trong này nên nói với ai.
Chẳng biết lúc nào Lam Vi Nhi ngồi bên phải Lan San, hai tay chống má, hâm mộ nhìn cô dâu chú rể đang ôm hôn: “Anh Tu và chị dâu thật hạnh phúc, thật hâm mộ...”
Lan San ngưng mắt, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Cô cũng sẽ hạnh phúc.”
Cô ta chỉ mới nhiêu đó tuổi, còn có thời gian đi tìm hạnh phúc, không giống cô, ngay từ đầu đã bị định đoạt nửa đời sau.
“Tôi... sẽ sao?”
Lam Vi Nhi cắn môi dưới, ánh mắt vụng trộm liếc về phía Minh Dạ ngồi bên cạnh Lan San.
Thẹn thùng của cô gái nhỏ không cần nói cũng biết, Lan San nhịn không được thở dài, lại là một đứa bé bị mê hoặc.