“Không phải mua, là tôi nhặt, đồ người ta không cần, nên ném cho tôi đó.” Trong lòng Lan San còn đang giận Minh Dạ, nói chuyện cũng cố ý nghĩ muốn chọc tức anh.
Ánh mắt Minh Dạ đọng lại, khí thế mạnh mẽ áp tới khiến Lan San khó thở.
Anh biết mà, người phụ nữ này là một con sói mắt trắng, nuôi sao cũng không quen chủ.
Cậu Dạ này có từng lo lắng cho người phụ nữ nào như vậy, nhưng cô lại cứ không cảm kích.
Nếu không phải trước mặt có nhiều người như thế không tiện hành động.
Chắc chắc Minh Dạ đã nắm lấy cổ tay Lan San mạnh mẽ lấy vòng tay xuống, rồi... ném, người nào thích nhặt thì nhặt.
Sắc mặt Lam Vi Nhi hơi ngượng ngùng: “Sao có thể có người ném món đồ quý giá như thế, cho dù là ném, vậy cũng là cố ý ném tới chỗ bà chủ.”
“Cô thích không? Thích thì tặng cho cô.”
Lan San nói xong thì muốn lấy từ trên cổ tay xuống, Lam Vi Nhi vội vàng đè tay Lan San lại: “Bà chủ, món trang sức quý trọng như thế tôi không thể nhận.”
Tay Minh Dạ đặt dưới mặt bàn sớm đã nắm thành quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, xương ngón tay trắng bệch, có thể biết lúc này anh tức giận cỡ nào.
Minh Dạ càng giận, trong lòng Lan San lại càng thấy ấm ức.
Anh dựa vào cái gì mà giận cứ, dựa vào cái gì mà không để ý suy nghĩ của cô, Lan San cảm thấy mình đã làm rất tốt mọi việc dựa theo yêu cầu của anh, nhưng anh luôn không hài lòng.
Bên phải bỗng nhiên vang lên tiếng ghế dựa kịch liệt ma xát mặt đất, vô cùng chói tai, hiển nhiên hành động đứng dậy của người quá mạnh, hoặc là anh quá giận, nên dùng cách này phát tiết lửa giận của mình.
Người Lan San cứng lại, cắn môi dưới không cho mình xoay người, nghe tiếng bước chân biến mất cô mới thả lỏng.
Lam Vi Nhi nhìn theo hướng Minh Dạ đi mất, tươi cười trên mặt trở nên rất mờ ảo, bỗng nhiên cô ta nói với Lan San.
“Có lẽ bà chủ không biết, nửa tháng trước tôi liếc mắt một cái thì đã thích món trang sức này trong một cửa hiệu đá quý ở Paris, lúc ấy tôi nghĩ dù bao nhiêu tiền tôi cũng phải mua được, nhưng nhân viên cửa hàng nói cho tôi biết đây là người khác đặc biệt đặt làm.”
Tay Lan San run rẩy một phen không thể nhận ra, theo bản năng chạm vào vòng tay, kim loại vốn lạnh lẽo giờ đã nhiễm nhiệt độ cơ thể của cô.