Y Á cuốn khăn tắm đi ra, khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt son phấn, ở trong đêm tối như vậy, cứ lặng lẽ đi tới, mang theo dục vọng tới trần trụi.
Cô ta si mê thấy Minh Dạ vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, không nhìn được đi tới, cánh tay trắng như tuyết từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Bộ ngực nở nang của cô ta dính sát vào lưng anh.
“Cậu chủ...”
Y Á hơi cọ bộ ngực của mình vào người anh.
Giống như động tác thở dốc vậy.
Khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, máu trong người cuộn trào, quả thực là so với một người cởi sạch quần áo còn có lực sát thương hơn.
Y Á là người phụ nữ thông minh, cô ta biết ở thời điểm nào, liền dùng âm thanh gì, khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải nổi lên dục vọng.
Thế nhưng, cô ta cũng có lúc sai, Minh Dạ không khỏi phiền phức, không chút thương tiếc đẩy cô ta ra, lạnh giọng: “Ngày mai cô tự về nước!”
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Y Á vẫn còn đang sững sờ.
Cô ta quay đầu nhìn cửa sổ ban đêm, phải chiếu một dung mạo tuyệt đẹp, ánh mắt mang theo sự thương tổn.
Giơ tay sờ khuôn mặt nhẵn mịn của mình, trong lòng thầm hoảng sợ, lẽ nào Minh Dạ đối với gương mặt này, đã sinh ra chán ghét rồi sao?
Sẽ không, cô ta chính là người phụ nữ ở bên anh lâu nhất, anh không có khả năng lại tự nhiên chán ghét cô như vậy được.
Cô càng không tin, sẽ có người nào đẹp hơn mình, càng hiểu rõ Minh Dạ hơn.
Thẳng đến khi ánh mắt Y Á nhìn thấy mấy tấm ảnh trên bàn, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn.
Thì ra, anh đêm nay lạnh nhạt với cô, chính là vì người phụ nữ Lan San đó.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ta trở thành bà chủ nhà họ Minh, sẽ trở thành đối tượng hâm mộ của mọi cô gái, trở thành bà chủ nhà giàu có chân chính.
Đến lúc đó, Minh Dạ chắc chắn sẽ đuổi ả đàn bà ghê tởm kia ra khỏi nhà.
******
Trong bệnh viện, qua sáu bảy ngày, Bạch Lăng cảm thấy vết thương trên người đã khỏi hoàn toàn rồi, tốc độ này... hình như có hơi nhanh rồi!
Những vết bầm đen, máu tụ đã sớm biết mất, làn da đã trở nên trắng nõn như lúc ban đầu, tuyệt đẹp giống như đồ sứ, mịn màng trơn mượt.