Nghe tiếng mở cửa vang lên, mặc kệ buổi tối cô có khóa cửa cẩn thận như thế nào, anh đều có thể mở ra dễ như trở bàn tay, ai bảo người ta là chủ nhà họ Minh, ai bảo người ta có thể tùy tiện liền có thể có chìa khóa phòng cô chứ.
Lúc đó cô chỉ có thể nhắm mắt, làm bộ như không biết gì cả, làm bộ ngủ rất say, kỳ thực phía dưới bàn tay đang nắm chặt lấy ga giường rồi.
A... mùi gì đây? Là mùi rượu, tên khốn kiếp này lại uống rượu, Lan San cố gắng ngửi thêm, cũng may, không có mùi nước hoa, nếu không, cô tuyệt đối không tha cho anh.
Bỗng nhiên cảm giác được mặt mình đang nóng lên, giống như có người phả hơi vào mặt cô, tiếp theo trên môi cô liền có cảm giác mềm mại.
Hệ thần kinh cô bắt đầu buộc chặt, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt.
A... tên khốn kiếp này lại dám hôn trộm cô.
Lan San lúc này thật sự muốn ngồi thẳng dậy, bắt lấy cổ áo Minh Dạ rồi hỏi, nếu không nỡ, nếu mỗi ngày đều nhớ cô, vậy sao còn tránh cô như vậy chứ, có việc gì cứ nói thẳng ra, tốt xấu cũng cho cô biết lý do, lý do tại cô lại bị anh lạnh nhạt như vậy, để cô làm “phi tần” bị “thất sủng” cũng đỡ băn khoăn.
Người này hôn còn không đủ, hôn môi cũng cho qua, vậy mà còn dám vọng tưởng muốn cạy môi của cô ra.
Nhưng cô quyết không để anh thực hiện được, ai bảo cô bây giờ là một “mỹ nhân ngủ say” chứ.
Kẻ thù bên ngoài cuối cùng cũng chui vào được bên trong pháo đài của cô, dường như sợ cô sẽ tỉnh lại, cho nên động tác rất cẩn thận, nhưng lại triền miên tới dị thường, càng khiến người ta phải say mê.
Mùi rượu nồng nặc truyền tới từ miệng anh, khiến Lan San giống như người say, đầu óc mơ mơ màng màng, thân thể mềm nhũn.
Tên khốn này không biết đã hôn cô bao lâu, điều duy nhất có thể xác định, đó là rất lâu.
Phải tới khi anh sợ cô không thở nổi nữa, anh liền ngừng lại, để cô thở vài hơi rồi lại tiếp tục.