Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
“Bảo Nhi, tại sao cau mày?” Nhạc Mặc thật sự không thể nhìn bé con có một chút phiền não, chỉ hy vọng nàng có thể mỗi ngày đều thật vui vẻ.
Bảo Nhi đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể chống phân huỷ, tương nấm là đồ sử dụng lâu, kỳ hạn sử dụng của nó ít nhất mười ngày nửa tháng, nếu không dùng không hết không phải sẽ hư à. Hơn nữa hiện tại nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên, thức ăn dễ hư hơn.
“Tướng công, có thứ gì có thể làm cho thức ăn không dễ bị hư không?” Nhạc Mặc kiến thức rộng như vậy, thế nào quên vụ này.
“Vậy thì để đồ vào trong đồ đựng băng, cũng chỉ có quan lại quyền quý mới dùng, nhà người bình thường chỉ có thể treo vào trong giếng nước.” Nhạc Mặc đáp.
“Đồ đựng băng là cái gì?” Chẳng lẽ là tủ lạnh cổ đại?
“Chính là một cái hộp, chung quanh để khối băng, ở giữa để thức ăn.” Nhạc Mặc nhìn đôi mắt đầy tò mò của Bảo Nhi đáp.
Ôi trời, thật đúng là tủ lạnh nhỏ á.”Vậy tướng công, quán rượu trên trấn có đồ đựng băng không?” Bảo Nhi hỏi tới.
“Cũng chỉ có tửu lâu Minh Hương mới có, nó là tửu lâu lớn nhất trấn, bọn họ có hầm băng riêng.” Nhạc Mặc nói.
Oh, như vậy suy ra, cũng chỉ có thể bán cho tửu lâu Minh Hương sao, cứ như vậy thì không thể bán giá cao rồi. Trước tiên cứ thử một lần đi, nếu giá cả không hợp lý thì trực tiếp bán nấm khô là được.
Cái khác không biết làm, tương nấm thì nàng biết. Lúc học cao trung, một lần đến nhà bạn học ăn cơm, mẹ bạn xào tương nấm đó thật là thơm, còn đặc biệt xin chỉ bảo, về nhà bảo bà nội làm cho.
Nấm cắt thành hạt lựu, bỏ dầu vào trong nồi, thả hành gừng xào lăn một hồi, rồi bỏ vào nấm hạt lựu vào, sau đó thêm muối cùng các gia vị khác, cuối cùng bỏ thêm chút bột mì, không ngừng trộn đều. Bảo Nhi ở bên cạnh chỉ huy, Nhạc Mặc cầm muôi.
Ra nồi thì Bảo Nhi không thể chờ đợi nếm thử, thật thơm, ngon quá á, có hy vọng!
Nhạc Mặc phải đi cửa thôn tìm Trương Đại Thúc, xác định ngày đi vào trấn. Trước khi lên đường một ngày Bảo Nhi và Nhạc Mặc làm hai vò tương nấm lớn.
Bảo Nhi vốn định tặng chút tương nấm cho nhà Hà Hoa và nhà Tú Tú, nhưng Nhạc Mặc nói người nhà bình thường tạm thời còn chưa tiếp thụ nổi, Bảo Nhi tự mình suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nên bèn thôi.
Buổi sáng nương Hà Hoa còn đưa tới mười trứng gà, Bảo Nhi và Nhạc Mặc từ chối thế nào cũng không được, đành phải nhận lấy.
Lần này đi vào trấn Bảo Nhi còn bảo Nhạc Mặc mang theo lá trà lần trước làm xong, chỉ mang theo một phần nhỏ, đi thử hiệu quả trước một chút.
Sáng sớm hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây, Bảo Nhi tỉnh dậy đầu tiên, nàng chỉ nghĩ đến bạc trắng lóa kia, nên ngủ không được. Nhạc Mặc rất là đau lòng, dậy quá sớm như vầy, thân thể có thể chịu được sao?
Hai người ăn đơn giản một chút rồi đến nhà Trương Đại Thúc, Trương Đại Thúc đang hàm thiếc cho bò.”Đại thúc, mang cho thúc bánh trứng, thúc nếm thử một chút!” Bảo Nhi đưa gói bánh cho đại thúc.
Trương Đại Thúc cũng không tiện từ chối, Bảo Nhi có thể cảm giác được Trương Đại Thúc rất là cảm động, hẳn là mấy chục năm nay không có ai làm như thế.
Bởi vì lên đường sớm, đợi đến khi bọn họ đến trấn cũng chỉ hơn chín giờ, người trên đường phố còn chưa nhiều. Tửu điếm nơi này bình thường cũng hơn chín giờ mới mở cửa, bọn họ không buôn bán buổi sáng, chỉ bán buổi trưa và buổi tối.
Bảo Nhi đi theo Nhạc Mặc đi tới tửu lâu Minh Hương, trong tiệm các tiểu nhị vẫn còn đang quét tước.”Khách quan, muốn đặt chỗ sao?” Một hỏa kế cơ trí lập tức thả khăn lau trong tay xuống tiến lên đón.
“Ta muốn tìm ông chủ của các ngươi.” Bảo Nhi gọn gàng dứt khoát, trong mắt Nhạc Mặc tràn đầy tán thưởng.
Mặc dù quần áo của hai người rất bình thường, nhưng khí chất rất là xuất chúng, hỏa kế cũng đã lăn lộn nhiều năm như vậy, năng lực phân biệt vẫn phải có, trực tiếp dẫn hai người tới phía sau.
Chỉ chốc lát sau một nam nhân chừng bốn mươi tuổi đội mũ quả dưa tiến vào, “Hai vị tìm ta có chuyện gì chỉ giáo?”
Sau khi cùng ông ta chào hỏi xong, Bảo Nhi và Nhạc Mặc ngồi xuống.”Chỉ là muốn tìm ông chủ bàn một chuyện buôn bán nhỏ.” Bảo Nhi nhìn ánh mắt của người nọ nói.
Người nọ đầu tiên là ngẩn ra, không ngờ mở miệng trước chính là một nữ nhân, không khỏi nhìn thêm một cái. Thấy Bảo Nhi không có e sợ gì, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
“Ta tên là Đoạn Thịnh Văn, là ông chủ của nơi này, không biết hai vị muốn cùng Đoàn mỗ bàn chuyện buôn bán gì?” Đoạn Thịnh Văn hỏi.
Nhạc Mặc giới thiệu mình và Bảo Nhi, sau đó ngồi một bên yên lặng uống trà, không hề chớp mắt theo dõi nữ nhân nhà hắn, hào quang bắn ra bốn phía như thế, thật đúng là làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt đi.
Nhạc Mặc trực tiếp để một vò tương nấm lên bàn, mở giấy dầu phía trên ra thì mùi thơm ngay lập tức tràn khắp cả phòng. Đoạn Thịnh Văn không nhịn được sáp đến gần, sai hỏa kế lấy đĩa nhỏ và đũa ra.
Bảo Nhi đổ một chút tương nấm vào trong đĩa, Đoạn Thịnh Văn nhận lấy đũa.”Ông chủ Đoàn không sợ có độc sao?” Bảo Nhi cười trêu nói.
Bởi như vậy không khí nhất thời thong thả không ít, thời điểm bàn chuyện làm ăn, không khí rất nặng nề. Băng còn chưa tan, làm sao còn có thể bàn tiếp nữa.
“Ha ha, Đoạn mỗ cam tâm tình nguyện.” Nói xong liền gắp viên nấm đưa vào trong miệng. Nhẹ nhàng nhai, rất dai, mùi vị còn rất ngon, so với hải sản một chút cũng không kém. Không nhịn được lại gắp một viên.
Bảo Nhi âm thầm trao đổi ánh mắt với Nhạc Mặc, hôm nay buôn bán không kém nhiều.
“Không biết Nhạc phu nhân dùng nguyên liệu gì làm?” Đoạn Thịnh Văn buông đũa xuống.
“Bí phương gia truyền, không thể tùy tiện tiết lộ, hôm nay muốn lấy ra thử một chút, để nhiều người đều có thể nếm được. Tửu lâu Minh Hương là tửu lâu lớn nhất ở trấn chúng ta, nghĩ đến, nơi này hẳn là nơi thích hợp nhất.” Bảo Nhi thong dong ứng đối.
“Ha ha, Nhạc phu nhân cũng thật biết làm ăn, không biết phu nhân muốn giá cả thế nào?” Ánh mắt khôn khéo của Đoạn Thịnh Văn vụt sáng.
Lão luyện thương trường như thế không phải hạng người bình thường, “Vậy ông chủ Đoạn cảm thấy giá bao nhiêu thì tương đối thích hợp?” Bảo Nhi hỏi ngược lại.
“Một vò hai lượng như thế nào?” Đoạn Thịnh Văn đưa hai ngón tay ra.”Ha ha, ông chủ Đoạn thật biết nói đùa, nguyên liệu ta đây cũng không phải là một năm bốn mùa đều có, trình tự chế biến cũng không phải đơn giản như vậy, nhân lực vật lực đều phải tốn tiền.” Bảo Nhi cười trả lời.
Đoạn Thịnh Văn suy nghĩ một chút, “Một vò năm lượng là cao nhất rồi.” Bảo Nhi cầm một cái điểm tâm, cũng không trả lời. Nghĩ tửu lâu Minh Hương của ông ta, một món ăn ít nhất đều là hai ba lượng, một vò tương nấm của nàng ít nhất cũng phải mười lượng mới được.
“Nhạc phu nhân cũng đừng quên, đồ này phải dự trữ, nhưng dễ hư nhất, ở trấn Đào Hoa này cũng chỉ có nhà ta có hầm băng, có thể giữa được.” Đoạn Thịnh Văn cũng nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Bảo Nhi đột nhiên nghĩ đến, chi bằng bán luôn lá trà cho nhà ông ta, cứ như vậy, hai loại ở chung một chỗ càng có thể bàn chút giá.
“Ông chủ Đoạn, ta đây còn có một món đồ tốt, không biết ông có hứng thú nếm thử không.” Nói xong lấy gói lá trà mang tới ra.
Ông chủ Đoạn lập tức sai người mang nước sôi tới, ngâm một ly. Trong lúc đổ nước nóng vào đó mùi thơm thoang thoảng liền thấm vào tim gan, làm cho người ta chợt cảm thấy sảng khoái.
Nhạc Mặc hơi nhíu mày, nghĩ tới những đóa hoa lài mà bé con trồng kia, tất cả đều rõ ràng. Không khỏi lại nhìn cô bé con thần thái sáng láng ấy một cái, cười nhạt không nói.
Đoạn Thịnh Văn dĩ nhiên có thể dự tính giá trị loại trà này có thể mang đến, nó có thể làm tửu lâu này tăng lên một cấp bậc khác, so với tương vừa rồi, còn có giá trị hơn.
“Ta nghĩ ông chủ Đoạn chưa từng uống qua loại trà này nhỉ, đây chính là loại trà mới tướng công nhà ta mới vừa trồng ra, mùi vị rất không tệ chứ!” Nói xong nhìn Nhạc Mặc nháy một cái mắt, Nhạc Mặc nhếch môi không nói.
“Trà này bao nhiêu, ta muốn lấy hết, chỉ có điều, ngài phải bảo đảm chỉ bán cho nhà ta. Chuyện tiền bạc nhất định khiến ngài hài lòng.” Sau khi Đoạn Thịnh Văn nếm xong, cũng âm thầm tính toán.
“Trà này nhà ta còn có một chút, không biết ông chủ Đoạn có thể cho giá bao nhiêu?” Bảo Nhi cười hỏi.