Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Hiện tại Hà Hoa đã lâm vào trạng thái hôn mê rồi, cả người đều nóng lên.”Đại thúc, nhà thúc có rượu không?”
Nhạc Mặc và Trương Đại Thúc vội vàng đánh xe ở phía trước, “Còn có nửa vò, muốn rượu làm chi?” Nhạc Mặc cũng không hiểu nhìn Bảo Nhi.
“Ta cần dùng, nhanh đến nhà đại thúc, đại thúc thúc mau mang tới.” Bảo Nhi không có thời gian giải thích, khăn đặt ở trên trán Hà Hoa cũng đã bị khô.
Trương Đại Thúc vội vàng ngừng xe bò lại, về nhà lấy rượu. Trương Đại Thúc và Nhạc Mặc đều nhìn chằm chằm Bảo Nhi, muốn biết nàng muốn làm gì. Bảo Nhi ôm cái vò rượu qua, bảo hai người kia xoay người lại.
Nhạc Mặc và đại thúc bước nhanh ra ngoài đánh xe, Bảo Nhi bảo nương Hà Hoa mở chăn ra.”Bảo Nhi, Hà Hoa bị lạnh, không thể gặp gió.” Nương Hà Hoa cuống cuồng nói.
“Thẩm thẩm, nếu như hơi nóng trong cơ thể Hà Hoa không thoát ra được, sẽ bị cháy hỏng, thẩm phải tin ta.” Nương Hà Hoa bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định kia của Bảo Nhi cũng bèn mở ra. Bảo Nhi chơi cùng Hà Hoa từ nhỏ đến lớn, chắc là sẽ không hại Hà Hoa.
Bảo Nhi trực tiếp cởi quần áo Hà Hoa ra, cầm miếng khăn vải thấm rượu trong vò lau chùi thân thể cho Hà Hoa, lau xong một lần, cả người Bảo Nhi đều là mồ hôi.
Nương Hà Hoa muốn đắp chăn lại cho Hà Hoa, Bảo Nhi ngăn lại. Nương Hà Hoa muốn nói lại thôi, lôi kéo tay Hà Hoa, con mắt đỏ ngàu, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.
Bảo Nhi nhìn một màn này cảm thấy mắt ê ẩm, đời trước, nàng chưa từng nhìn thấy ba mẹ của mình, chỉ có ông bà nội. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ta đã rất may mắn, không phải sao?
“Nương, nương”, “Nương ở đây, Hà Hoa, nương ở đây, con đỡ hơn chút nào không? Ah” thấy mắt của Hà Hoa đã mở ra, Bảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt nương Hà Hoa còn chứa nước mắt, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Trên đường, Bảo Nhi lại lau cho Hà Hoa hai lần nữa, nhưng lúc đến cửa thành thì cửa thành đã đóng, mọi người lại khẩn trương lên.
Gọi hồi lâu, cũng không có ai để ý tới. Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới, hình như cũng vội vã muốn vào thành.
“Sao dừng lại vậy?” Bên trong xe truyền đến một giọng nói trong trẻo, “Thiếu gia, cửa thành đóng rồi” người đánh xe lập tức đáp.
“Vậy thì đi gọi mở ra đi!” Giọng nam bên trong xe mang theo tức giận rõ rệt. Người đánh xe vội vàng đứng ở dưới cửa kêu, kêu một hồi vẫn không ai đáp lại như cũ.
“Bọn nhóc con này, chán sống phải không!” Người trên xe trực tiếp vén rèm lên nhảy xuống.
Bộ dạng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân mặc gấm màu xanh lam, mi thanh mục tú, buộc tóc bằng tơ vàng, trên eo đeo một khối Dương Chi Bạch Ngọc. Vừa nhìn đã biết là người có tiền, thật đúng là sợ người ta không biết chắc.
Lúc xuống xe vô ý liếc đám người Bảo Nhi một cái, nói với hỏa kế: “Nói với bọn họ bảo Ngô Hữu Chi ra đây cho ta, hãy nói cữu cữu hắn đến rồi!”
Bảo Nhi không khỏi nhíu mày một cái, bá đạo như thế, lại là một hoàn khố đệ tử (tay ăn chơi trác táng). Chỉ có điều, nếu hắn có thể kêu mở cửa ra được thì không thể tốt hơn rồi. Nhìn Hà Hoa một chút, không có nóng như lúc trước, nhưng cũng không thể kéo dài được nữa.
Hỏa kế mới vừa hô xong, không bao lâu, cửa rất nhanh liền mở ra, dẫn đầu là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đang cài lại nút áo, hắn vừa đi vừa đỡ cái mũ, “Ô kìa, Thượng Quan công tử sao tới cũng không đánh tiếng trước, để ty chức cũng tiện chuẩn bị một chút.”
“Ý của Ngô đại nhân là Bản công tử tới không đúng lúc hử?” Nam tử áo lam cười sửa sang quần áo lại cho vị Ngô đại nhân kia, Ngô đại nhân sợ đến mức chân như nhũn ra.
“Ấy chết, ngài cho ta một trăm cái gan ta cũng không dám, ta còn phải gọi ngài một tiếng cữu cữu đấy.” Ngô đại nhân khuôn mặt nịnh hót.
“Ngô đại nhân” Nhạc Mặc tiến lên chấp tay thi lễ.
Lúc này Ngô đại nhân mới chú ý tới chiếc xe bò không để vào mắt bên cạnh này, không biết tại sao, thái độ đối xử với Nhạc Mặc rất là lạnh nhạt. Nhạc Mặc cũng không giao thiệp nhiều, làm lễ xong là được. Lúc xoay người lại khẽ gật đầu với vị áo lam kia một cái, coi như là chào hỏi.
Nhìn thì biết vị Ngô đại nhân kia không phải là người tốt lành gì, chờ Nhạc Mặc trở về, xe bò vội vàng vào thành.
Đã là nửa đêm, trừ nơi cá biệt còn đèn đuốc sáng trưng ra, thì khắp nơi tối đen như mực. Nhạc Mặc rất quen thuộc với trong trấn, rất nhanh tìm đến một y quán. Gõ một hồi, mới có hỏa kế đi ra.
Chờ đến lúc khiêng người đến hậu viện thì đại phu cũng đã chạy tới, chẩn mạch.”Xích phu nóng nhiều, mạch thịnh táo (cách chẩn bệnh ôn bệnh), coi như kịp thời“. Nghe đại phu vừa nói như thế, trái tim đang lơ lửng của mọi người đều rơi xuống.
Đại phu viết đơn thuốc xong bảo hỏa kế hốt thuốc đi sắc, “May nhờ có thể nghĩ đến dùng rượu tới lau giải nhiệt, nếu không hiện tại sợ là đã cháy hỏng rồi.”
Đại phu vừa nói như thế, cả đám người Nhạc Mặc đều ném ánh mắt đến trên người Bảo Nhi, từ khi nào mà Bảo Nhi hiểu y lý rồi? Nương Hà Hoa cũng không nghĩ nhiều, chỉ kéo tay Bảo Nhi không ngừng tạ ơn, đôi mắt của Nhạc Mặc nhìn về phía Bảo Nhi, hy vọng có thể phát hiện ra cái gì, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy vẻ trấn tĩnh.
Sau khi đút thuốc cho Hà Hoa xong, nương Hà Hoa ở bên cạnh trông nom. Đại phu sai hỏa kế thu dọn một gian phòng cho Nhạc Mặc và Bảo Nhi, Trương Đại Thúc thì cùng hỏa kế chen chút đỡ một đêm.
Bảo Nhi vốn tưởng rằng Nhạc Mặc có thật nhiều lời muốn hỏi, nhưng Nhạc Mặc không có, cứ như vậy ôm nàng đi ngủ.
Tướng công à, chàng không hỏi, ta cảm thấy rất không bình thường đó, chàng quen thuộc với Bảo Nhi như vậy, khẳng định đã sớm phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ rồi nhỉ?
Bảo Nhi làm thế nào cũng không ngủ được á, “Tướng công, chàng hỏi ta một chút đi!”
“Khuya lắm rồi, Bảo Nhi nàng nên đi ngủ rồi, ngày mai hãy nói.” Mắt Nhạc Mặc vẫn nhắm như cũ, Bảo Nhi rất là buồn bực.
Cả đêm không ngủ.
Buổi sáng, Bảo Nhi mang một đôi mắt gấu mèo 0.0, cho đến lúc dùng nước lạnh vỗ một hồi mới không có dọa người như vậy. Nhạc Mặc vẫn không nói gì như trước, chỉ quan tâm chải tóc cho nàng. Hừ, chàng không hỏi thì thôi, dù sao chàng đã là của ta, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Nhạc Mặc và Bảo Nhi đi thăm Hà Hoa, Hà Hoa đã bớt nóng, có thể bởi vì giằng co cả đêm, bây giờ còn đang ngủ say. Nương Hà Hoa một đêm không ngủ, sắc mặt có vẻ rất mệt mỏi.
“Thẩm thẩm, thẩm đi ngủ một chút đi, để ta ở đây trông Hà Hoa cho.” Bảo Nhi muốn kéo bà ấy lên.
“Các ngươi đi ăn một chút gì trước đi, ta không sao, ta đợi Hà Hoa tỉnh rồi sẽ ngủ.” Nhẹ vén tóc mai rơi xuống cho Hà Hoa, trên khuôn mặt tràn đầy thương yêu cùng tự trách.
Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa lại, “Để cho tẩu tử trông đi, chúng ta đi mua chút đồ ăn trở về.”
“Thẩm thẩm thật sự rất thương Hà Hoa” Bảo Nhi nói, trong mắt tràn đầy khát khao.
Trong lòng Nhạc Mặc không có mùi vị gì, kéo đầu nhỏ của nàng qua, “Bảo Nhi, nàng có Tướng công!”
Thấy Nhạc Mặc tích cực như vậy, Bảo Nhi thật đúng là không buồn nỗi nữa, Nhạc Bảo, ngươi quên rồi sao, phải sống thật tốt! Sau đó cho Nhạc Mặc một nụ cười thật to.
“Tướng công, Hà Hoa họ gì ạ, cha nàng là ai?” Từ trước tới nay Bảo Nhi đều muốn hỏi.
“Bọn họ chuyển tới sau này, tướng công cũng không rõ lắm. Bảo Nhi lát nữa muốn ăn cái gì?” Nhạc Mặc quay đầu gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ một cái.
“Ui da, tướng công hư!” Bảo Nhi liếc Nhạc Mặc một cái, đưa tay xoa xoa ót. Nhạc Mặc anh tuấn cười một tiếng, phiền nhiễu đè nén trong lòng cũng theo gió bay đi. Chỉ cần Bảo Nhi vẫn là Bảo Nhi là đủ rồi!