Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
“Bảo Nhi, tới đây rửa chân“. Nhạc Mặc bưng một chậu nước ấm đặt xuống cạnh giường, đứng dậy đi lấy khăn vải trên kệ. Bảo Nhi đang suy nghĩ một loạt phương án marketing, suy nghĩ rất nhiều, dường như đều là việc viễn vong, bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ chợ nơi này rốt cuộc như thế nào.
“Tướng công, khi nào chúng ta đi vào trấn?” Bò đến mép giường, duỗi chân vào trong chậu.
“Bảo Nhi muốn đi sao?” Nhạc Mặc ngồi lên ghế đẩu, nhẹ nhàng dội nước lên trên mu bàn chân cho nàng.
“Ừhm, muốn đi. Khi nào thì có thể đi được?” Giương mắt nhìn Nhạc Mặc.
“Vậy ngày mai ta đi hỏi xe bò của Trương Đại Thúc khi nào đi vào trấn thử xem, chúng ta có thể ngồi xe bò đi, có được không?” Nhạc Mặc xoa xoa đôi chân nhỏ trắng noãn, tâm bắt đầu không bình tĩnh, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh tối hôm qua.
“Ừhm, được”, Bảo Nhi đang nhìn Nhạc Mặc xoa cái chân không biết bao nhiêu lần kia của nàng! Tình trạng gì thế này? Bảo Nhi nhìn nhìn chân của mình, không có chà ra bụi á, Nhạc Mặc còn đang chà cái gì vậy?
Thừa dịp Nhạc Mặc còn đang nghiêm túc xoa xoa “Một cái” chân kia, một cái chân khác của Bảo Nhi nhanh chóng mang theo một dòng nước đánh về phía gương mặt tuấn tú của Nhạc Mặc.
“Ha ha, tướng công, nước rửa chân của vi thê như thế nào?” Bảo Nhi nhướng mày, đùa với Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc tóm ngay lấy cái chân được nước kia, gãi vào lòng bàn chân, Bảo Nhi sợ nhất là ngứa, trong nháy mắt không còn hơi sức.
“Tướng công, Bảo Nhi không dám nữa, ha ha ha” Bảo Nhi đành phải cầu xin tha thứ, Nhạc Mặc cũng không trêu chọc nàng nữa, cầm lấy khăn vải lau khô chân cho nàng.
Nhạc Mặc cầm sách, ngồi cùng Bảo Nhi ở trên giường, Bảo Nhi nằm gối lên chân Nhạc Mặc.”Tướng công, khi nào thì lá trà ở Trà viên có thể hái?”
“Hai ngày nay đều có thể, không phải Bảo Nhi không để cho ta hái sao” Nhạc Mặc đưa tay vén tóc của nàng.
“Ừ, vậy qua hai ngày nữa thì chàng hái đi, cũng không nên trộn lẫn lá trà chung một chỗ như trước kia nhé!” Bảo Nhi vừa đá chăn, vừa nói chuyện với Nhạc Mặc.
“Bảo Nhi” giọng nói của Nhạc Mặc có chút khàn khàn, “Nói” Bảo Nhi tiếp tục chơi.
“Bảo Nhi, chúng ta nên đi ngủ rồi” Nhạc mặc đứng dậy chuẩn bị thổi đèn.
“Còn sớm mà, tại sao muốn ngủ? Chàng còn chưa kể chuyện xưa!” Bảo Nhi mặc kệ.
“Vậy thổi đèn rồi nói sau”, “Không” Bảo Nhi vội vàng kéo Nhạc Mặc lại, người này rất không bình thường á.
“Bảo Nhi” Nhạc Mặc vùi đầu vào cổ Bảo Nhi nỉ non. Bảo Nhi lập tức rùng mình, tối hôm qua đau khắc cốt ghi tâm, không được, tuyệt đối không được!
“Ta mệt rồi, ta muốn ngủ rồi.” Trực tiếp đẩy Nhạc Mặc ra rúc vào bên trong. Kế tiếp chỉ cần Nhạc Mặc có một chút động tác, Bảo Nhi liền lập tức xù lông, Nhạc Mặc chỉ đành phải nhịn.
Nói mười năm nay đã nhẫn nại tới đây, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ (*), Nhạc Mặc an ủi mình như vậy. Nhưng, đêm thì ra dài đằng đẵng như thế…
(*) Trích trong Thước Kiều Tiên (Cầu Ô Thước) của Tần Quán. Dịch thơ: Tình xưa nếu mãi còn yêu. Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
Ngày hôm sau, Bảo Nhi lần đầu tiên nhìn thấy dưới mắt Nhạc Mặc mang theo quầng thâm, Cmn! Đại mỹ nam Nhạc Mặc mà cũng mất ngủ?
Cơm nước xong đi theo Nhạc Mặc vào trong thôn tìm Trương thúc, đúng lúc đi ngang qua nhà Đại Ngưu, Nhạc Mặc để cho Bảo Nhi đi tìm Tú Tú chơi một lát.
Tú Tú đang quét sân, quần áo vừa mới giặt đã được phơi trên sào trong sân. Tú Tú này thật là giỏi giang á!
Nương Đại Ngưu nhận lấy cây chổi trong tay Tú Tú, bảo Tú Tú dẫn Bảo Nhi vào trong nhà ngồi. Bảo Nhi lần đầu tiên vào cái gọi là phòng cưới, đúng thật là khắp nơi đều là màu hồng á. Tú Tú vội vàng rót chén chè sơn tra cho Bảo Nhi, lại lấy ra chút trái cây.
“Nhìn bộ dạng, Đại Ngưu đối với muội không tệ á, nhìn mặt mày đỏ thắm này xem!” Bảo Nhi ăn trái cây cười trêu chọc Tú Tú.
“Tẩu đi chết đi!” Tú Tú cũng không phải là người dễ xấu hổ.”Đúng rồi, đúng lúc gần đây ta nhàn rỗi, lần trước có vài thân thích cho chút vải vóc tốt, ta làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo” nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp quần áo đã làm xong.
Cái này quá khiến Bảo Nhi sùng bái, có thể tự làm quần áo cho mình nghĩ cũng không dám nghĩ á, nếu không trước kia cần gì tốn nhiều tiền để mua quần áo như vậy. Cầm lên từng cái một, Bảo Nhi không còn lời gì có thể nói, đường may thật tốt.
“Bảo Nhi, tẩu xem xem cái này đẹp không?” Tú Tú lấy ra một bộ quần áo màu xanh lá.
“Đẹp, ta thích màu xanh lá!” Tới đây còn chưa từng nhìn thấy cái nào xinh đẹp như vậy.”Ha ha, đương nhiên rồi, đây là làm cho tẩu!” Tú Tú nói.
“Cho ta?” Bảo Nhi khó mà tin được, hạnh phúc này tới có chút quá đột ngột.”Không, ta không thể nhận.” Bảo Nhi vội vàng đưa cho Tú Tú.
“Dĩ nhiên không phải cho không tẩu, Cử nhân lão gia nhà tẩu tốn tiền mua vải cho tẩu, nhờ ta làm giúp đấy.” Tú Tú trêu ghẹo cười với Bảo Nhi.
Bảo Nhi sửng sốt, Nhạc Mặc còn săn sóc như vậy, không, lãng mạn như vậy?
“Còn nhớ lần trước ta và Đại Ngưu đi đến nhà của tẩu tặng hoa quả không, trước khi tẩu trở lại tướng công nhà tẩu lấy đưa cho ta, nhờ ta làm giúp đấy. Thấy thế ta hâm mộ muốn chết!” Tú Tú lấy quần áo cho Bảo Nhi khoa tay múa chân.
Bảo Nhi còn đang trong cơn kinh ngạc còn chưa hồi thần lại, không trách được vừa rồi Nhạc Mặc để cho nàng đi tìm Tú Tú chơi, vốn tưởng rằng nam nhân kia chỉ là con mọt sách sao có loại tư tưởng này được? Bảo Nhi ôm quần áo như khúc gỗ ra khỏi nhà Đại Ngưu, thì nhìn thấy nam nhân toàn thân màu lam đứng ở cách đó không xa.
Ô ô, đời trước khẳng định ta đã làm chuyện cảm thiên động địa gì rồi, nên đời này mới có vận tốt như vậy! Sau này ta nhất định khắp nơi thắp hương bái Phật, cảm tạ trời đất á!
Khóe môi Nhạc Mặc khẽ nhếch, nhìn tiểu nữ nhân như khúc gỗ đứng ngơ ngác ở đó.” Bảo Nhi nhà ta chịu uất ức gì rồi? Có xấu hổ hay không?” Lấy khăn trong tay áo ra lau nước mắt cho nàng.
Bảo Nhi nhào thẳng vào trong ngực Nhạc Mặc, nước mắt nước mũi tèm lem, làm cho Nhạc Mặc bối rối luôn, hôm nay nha đầu này làm sao vậy?
Nhạc Mặc khẽ nhấp khóe miệng, “Bảo Nhi, nói cho tướng công nghe làm sao vậy?”
Bảo Nhi nắm tay áo của Nhạc Mặc lên xoa xoa mặt, liếc Nhạc Mặc một cái. Tình huống gì thế này, tại sao trước sau tương phản lớn như thế?
Bảo Nhi cũng không quản Nhạc Mặc, vui vẻ loay hoay với quần áo, đi ở phía trước. Nhạc Mặc không khỏi đỡ trán, tâm tư của nữ nhân thật khó đoán…
Trở lại Trà viên đã xế chiều Bảo Nhi không thể chờ đợi, kéo rèm che lại, đổi quần áo.
“Tèng teng, tèng teng, đẹp không?” Bảo Nhi xoay một vòng ở trước mặt Nhạc Mặc. Quần áo màu xanh lá tôn lên làn da càng thêm trắng nõn.
“Đẹp”, bóng hình xinh đẹp xoay tròn ở trước mặt, ánh mắt khó dời đi.
“Tướng công, ánh mắt của chàng không tệ nhé!” Bảo Nhi tán dương.”Bảo Nhi thích là tốt rồi.” Nhạc Mặc sửa sang lại vạt áo cho Bảo Nhi.
“Ta nói không phải quần áo” Đáy mắt Bảo Nhi tràn đầy hài hước.
“Hả?”Ý tưởng trong đầu bé con này càng ngày càng kỳ quái, nhìn không thấu.
“Tướng công, ta nói ánh mắt chàng không tệ, tìm được một tức phụ tài mạo song toàn như ta đây!” Bảo Nhi mặt không đỏ, tim không đập nói.
Nhạc Mặc bật cười, Bảo Nhi, xinh đẹp thì có, tài à, chỉ cần tướng công ta nhìn thấy được là được, ha ha ha ha!