Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 31: Chương 31: Lấy lại thứ thuộc về ta!




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

“Tẩu tử, chuyện còn chưa có giải quyết xong mà, gấp làm gì chứ, ngồi xuống nói chuyện một chút. Tất cả mọi chuyện ngươi làm đối với ta trước kia, muội muội ta đây đều ghi nhớ trong lòng! Luôn muốn, tìm thời gian nào đó tính với ngươi đấy!” Bảo Nhi gọi với về phía bóng lưng đang chuẩn bị chạy thục mạng kia.

“Ha ha, nếu phu nhân Cử nhân muốn hàn huyên cùng Thúy Hoa, vậy chúng ta đi trước đây” Đầu Trần thị phản ứng rất nhanh, chuyện ngày hôm nay làm quá vọng động rồi.

“Một người cũng đừng nghĩ chạy!” Bảo Nhi lạnh lùng quát.

Xoay người nhìn về phía Nhạc Mặc thì vẻ mặt trở về dáng vẻ tiểu nữ nhân.”Tướng công, Bảo Nhi đi lấy giấy bút, cần phải ghi lại mỗi người ở đây, cũng tiện lưu lại làm bằng chứng.”

Nhạc Mặc gật đầu một cái, đồng ý.

Một nhóm người thấy Bảo Nhi vào trong nhà, bàn chân mỗi người như bôi dầu chạy nhanh như bay, cho đến nơi xa, mới dám dừng lại, gạt mồ hôi.

Nhạc Mặc nhíu mày, vào nhà. Thì thấy cô bé con kia ngồi ngay ngắn, uống trà lạnh trong bình.

“Phu nhân thật là tài giỏi, vi phu cảm thấy không bằng.” Nhạc Mặc cũng ngồi vào bên cạnh bàn, cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng.

Bảo Nhi nhếch khóe miệng lên, “Ta cái gì cũng không biết, cả đời đều cần tướng công chiếu cố.” Thuận tay rót cho Nhạc Mặc một ly nước.

Nhạc Mặc cầm chung trà lên, khẽ ngửi một cái, “Ừhm, trà phu nhân châm, thật là thơm.” Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Miệng lưỡi trơn tru” trách yêu Nhạc Mặc một câu, đứng dậy ngồi ở mép giường bắt đầu chải đầu.

Trải qua náo loạn như vậy, tâm tình trái lại rất tốt, trong cuộc sống thật đúng là không thiếu được những điều chỉnh này.

Chuyện ngày hôm nay, bắt đầu chính là Trần thị, nàng ta ỷ công công mình là trưởng thôn, thì thấy mình tài giỏi vô cùng, còn muốn giúp đỡ Lưu thị ra mặt. Không ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Nhạc Mặc chưng cho Bảo Nhi hai quả trứng, Bảo Nhi len lén múc vào trong chén Đậu Đậu hai muỗng, tất nhiên Nhạc Mặc nhìn thấy, chỉ có điều, cái đồ xấu xí kia đúng là chịu tội, bồi bổ cũng là việc nên làm. Thấy Đậu Tử chậm rãi ăn, Bảo Nhi mới xem như yên tâm.

Ngày hôm qua mất trộm, mất bao nhiêu, ta nhất định đòi lại gấp bội lần!

Lưu thị xám xịt trở về nhà, vội vàng chạy vào phòng bếp, Nhạc bà tử đang cắt lấy thịt khô ngày hôm qua lấy về. Thấy vẻ mặt Lưu thị có cái gì đó không đúng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

“Làm sao vậy? Tình hình bây giờ ra sao?” Dừng dao trong tay lại hỏi Lưu thị.

“Nương, con ngốc kia nói, không, lệ quỷ kia nói muốn đi báo quan, bắt tất cả người gây chuyện buổi sáng vào trong tù ăn cơm tù. Nương, nương phải cứu cứu con.” Lưu thị quýnh lên lời nói có chút không mạch lạc.

“Vậy Lão Nhị nói như thế nào?” Chỉ cần Nhạc Mặc còn mềm lòng, sẽ không có chuyện gì.

“Tiểu thúc cũng gật đầu, lệ quỷ kia nói cái gì chính là cái đó, bị ma quỷ ám ảnh mê hoặc rồi.” Vào lúc này Lưu thị cũng không quên bổ thêm một đao lên trên người Bảo Nhi.

“Lão Nhị sẽ không, ta là nương nó, lời của ta chắc chắn nó sẽ nghe.” Nhạc bà tử nói.

“Nương à, người quên sao, lần trước tiểu thúc nổi giận, lần đầu tiên con thấy tiểu thúc nổi giận như thế đấy, hiện tại, người ở trong lòng hắn khẳng định không sánh bằng lệ quỷ kia á.” Lưu thị tỉ mỉ nói một phen, trong lòng còn nói thầm, thế thì thuận tay lấy về hai lượng bạc kia.

Nhạc bà tử không lên tiếng, nhìn miếng thịt trên thớt, trong lòng có chút lo lắng. Ngộ nhỡ Nhạc Mặc lục thân không nhận, chuyện này truyền ra ngoài, cái mặt già này sẽ mất hết.

Cuống quít bỏ ngược miếng thịt trên thớt vào trong chậu, làm bộ muốn ném vào trong bếp lò. Lưu thị vội vàng ngăn cản, “Nương, chúng ta ăn thì ăn, ném không phải tốn công vô ích à.”

“Đúng đúng, xem ta hồ đồ nè, mau thêm chút củi, bỏ thẳng vào trong cháo nấu.” Vì vậy lại lấy một ít thịt trong chậu, bỏ ngược lại vào trong cháo đang nấu.

“Bảo Nhi, muốn ăn cái gì?” Nhạc Mặc từ phía sau ôm lấy Bảo Nhi, gác đầu lên trên vai Bảo Nhi.

“Vậy tướng công muốn ăn cái gì?” Bảo Nhi đang vỗ nước dưa chuột.

“Vi phu muốn ăn nàng…. “ phủ lên tai ngọc lung linh kia, nỉ non.

Bảo Nhi nhíu mày, xoay người lại ôm cổ Nhạc Mặc, duỗi ngón tay nhẹ nhàng viền theo hình dạng đôi môi của hắn. Cả người Nhạc Mặc khẽ run lên, vừa định hành động, miệng liền bị một cái tay nhỏ chặn lại.

“Tướng công, Bảo Nhi đói bụng, muốn ăn cháo rau cải.” Mỗ nữ vẻ mặt thuần lương vô tội.

Nhạc Mặc hôn cái tay nhỏ bé kia một cái, “Ngoan, tướng công lập tức làm cho nàng.”

“Tốt” Bảo Nhi ngọt ngào cười một tiếng, cười đến mỗ nam mất hồn, mất phách.

“Tướng công, ta đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.” Bảo Nhi nói với Nhạc Mặc đang xắc thức ăn.

“Ừhm, trở về sớm một chút nhé” còn chưa có dứt lời, bé con kia đã đi mất, Nhạc Mặc không khỏi cong cong khóe miệng.

Đi tới bờ sông đúng lúc gặp được Hà Hoa đang rửa dưa chuột, Bảo Nhi cướp một trái.

“Hà Hoa, thân thể ngươi khỏe hẳn chưa?” Vừa gặm dưa chuột, vừa xách rổ cho Hà Hoa.

“Ta đã không có sao nữa, ngày hôm qua ta còn đi tìm ngươi, nhưng nhà ngươi khóa cửa, ta đoán ngươi nhất định đi vào trấn rồi.” Hà Hoa chậm rãi nói chuyện.

Bảo Nhi có thể cảm giác được, Hà Hoa đối với nàng có chút thay đổi, không tùy ý giống như trước kia.

“Hà Hoa, xế chiều hôm nay ngươi tới tìm ta nhé, chúng ta cùng đi vào trong núi đào rau dại có được không?” Bảo Nhi thật lòng muốn làm cho nha đầu này vui vẻ một chút, nàng luôn buồn bực, rất dễ ngã bệnh.

Trong mắt Hà Hoa lộ ra ánh sáng, “Được, buổi chiều cơm nước xong ta sẽ đi tìm ngươi.” Tay rửa dưa chuột cũng nhanh hơn, bộ dạng không thể chờ đợi được.

“Đúng rồi, ngày hôm qua trên đường ngươi đi nhà ta có gặp phải ai không?”

“Ừhm, lúc đi thì không có gặp ai, lúc về thì gặp được bà bà ngươi và thê tử Nhạc Đông.”

“Oh, như vậy à. Hà Hoa, ta còn có chút việc, buổi chiều ta ở nhà chờ ngươi nhé.” Bảo Nhi nhai dưa chuột, nhíu mày một cái, tất cả đều nằm trong dự liệu.

“Ơ, sáng sớm ăn phong phú như thế á!” Bảo Nhi tựa vào trên cửa nhàn nhã nhai dưa chuột, nhìn toàn gia kia, vây quanh một nồi cháo thịt lớn.

Lưu thị vừa nhìn thấy Bảo Nhi, tay cầm đũa không tự chủ liền run rẩy, giấu cháo đi, cũng không kịp rồi. Nhạc bà tử ra vẻ trầm ổn, tự nhiên ăn. Dù sao cũng là của con ta, ta lấy cũng là thiên kinh địa nghĩa!

“Thẩm, người ăn cơm chưa? Con bới cho người một chén.” Tiểu Mễ rất ngoan ngoãn hỏi Bảo Nhi.

Lưu thị hung hăng liếc Tiểu Mễ một cái, tay tiểu nha đầu cầm chén, cũng không biết làm thế nào thả xuống.

“Được, thật đúng là muốn nếm thử mùi vị thịt khô kia một chút.” Tiện tay vứt cuốn dưa chuột xuống đất, Bảo Nhi cũng không có khách khí, ngồi vào bên cạnh bàn.

Lần này, Lưu thị lại càng không tự nhiên hơn, nàng ta nhìn nhìn Nhạc bà tử, thấy Nhạc bà tử cái gì cũng không nói, cũng chỉ có thể lo lắng suông.

“Ừhm, mùi vị tạm được. Đúng rồi, sao các ngươi không lấy nấm ở trong phòng tới đây luôn, cái này nếu bỏ thêm nấm vào, mùi vị sẽ tốt hơn!” Bảo Nhi vô cùng tẫn trách nhắc nhở.

Lưu thị và Nhạc bà tử vừa nghe xong, đều ngừng đũa lại, chuyện này sợ là không dối gạt được.

“Nương à, lấy năm lượng bạc kia của nhà ta cần phải mua nhiều đồ bồi bổ thân thể nha, tướng công mỗi ngày mệt chết mệt sống chép sách, cũng không thể để không công nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.