Vốn Bảo Nhi tưởng rằng buổi trưa Nhạc Mặc không về kịp, nên đã đến nhà Hà Hoa thật sớm, đi theo thẩm thẩm học thêu hoa một hồi lâu.
“Thẩm thẩm, thẩm thật lợi hại! Tú công này của thẩm, thật đúng là lợi hại, không trách được Hà Hoa có thể thêu khăn tốt như vậy!” Bảo Nhi cầm áo gối đã thêu xong kia, không ngừng hâm mộ.
“Ha ha, lúc tuổi còn trẻ còn tạm được, hiện tại đã già rồi, tay thô.” Nhìn chằm chằm uyên ương thêu xong kia, cảm thấy mắt có chút chát, chớp chớp mắt, “Hai con chơi đi, ta vào vườn hái chút rau cải, để lại buổi trưa nấu canh.”
“Dạ, “ Bảo Nhi và Hà Hoa cùng nhau lên tiếng.
“Tẩu tử, Bảo Nhi có ở đây không?”
“Ơ, lão Nhị đã về rồi, Bảo Nhi ở trong sân đấy!” Nương Hà Hoa cười đáp.
“Bảo Nhi” , nhìn thấy bóng dáng đã sớm khắc sâu vào trong lòng kia, nóng nảy trong lòng mới thật sự bình tĩnh lại.
“Tướng công, tại sao chàng trở về sớm vậy.” Vừa đáp lại, vừa vẫy tay chào từ biệt Hà Hoa.
“Ăn điểm tâm chưa?” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, tất cả phiền nhiễu tan thành mây khói.
“Ta thì ăn rồi, nhưng chàng nhất định chưa ăn. Phải không?” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên chất vấn.
“Ha ha, phu nhân thật thông minh! Vi phu bội phục!” Nói xong ôm quyền. Bộ dạng nghiêm túc kia, đã chọc cho Bảo Nhi cười vui vẻ.
“Ta và Tiểu Đậu Tử chia ra một cái, giữ lại cho chàng một cái. Hiện tại hẵn còn nóng hổi!”
“Nàng ăn no không? Còn giữ lại cho ta.” Lượng cơm ăn của bé con nhà hắn không nhỏ, hắn cố ý làm thêm một cái, chỉ sợ nàng ăn không đủ.
“Ta cũng không phải là heo!” Bảo Nhi tức giận liếc Nhạc Mặc một cái.
Ha ha, tiếng cười thoải mái, mỏng như cánh ve vang vọng trong không trung.
Buổi trưa, hai người hầm sườn ngày hôm qua đặt ở trong băng ướp lạnh, Bảo Nhi làm trợ thủ cho Nhạc Mặc, đứng ở một bên, chuyển gia vị cho hắn.
“Tướng công, chuyện bố trang sao rồi?”
Nhạc Mặc mím môi một cái, có chút xấu hổ nhìn Bảo Nhi, chuyện này, thật sự quên mất.
“Oh, không sao, tiếp tục tìm một chút xem, đều trách ta lúc đầu nghĩ quá đơn giản.” Vừa an ủi Nhạc Mặc, vừa chu miệng, buồn bã nói.
Nhạc Mặc khẽ cau mày, hồi tưởng lại chuyện buổi sáng. Hắn vốn cho rằng chỉ cần mình tu thủ điền viên, là có thể cùng Bảo Nhi trải qua cuộc sống bình thản, nhưng, thế sự không hề theo như mong muốn của hắn, hắn muốn yên ả, nhưng trời cao không đồng ý. Đôi mắt hơi trầm xuống mang theo suy xét, đúng lúc nên sắp xếp thật kỹ một phen.
Đã là cuối Hạ rồi, cây trà hái rất nhiều vụ. Mắt thấy sắp đến mùa thu, sản lượng trà cũng không nhiều giống như mùa xuân hạ. Rất nhiều người đều rỗi rãnh ở nhà, hoặc là vào trong trấn làm công.
Hiện tại nhà Tú Tú chỉ còn lại hai phu thê bọn họ, công công bà bà đều đi vào trấn làm công, Tam Ngưu cũng bị dẫn đi theo kiếm tiền.
Hiện tại Đại Ngưu chủ yếu phụ trách vườn trà trong nhà, cách năm ba ngày, phải đi hái một lần. Tú Tú là tân nương tử, cũng ở nhà làm một chút việc nhà. Cha nương Đại Ngưu đều mong đợi Đại nhi tức có thể nhanh sinh cho nhà một tiểu tử mập mạp, trong ngày thường rất yêu thương, cũng không để cho làm việc nặng. Điều này làm cho rất nhiều phụ nhân trong thôn đều rất hâm mộ.
Ăn cơm trưa xong, Bảo Nhi ôm cái sọt nhỏ, đến nhà Hà Hoa tìm Hà Hoa, sau đó hai người lại cùng nhau đi đến nhà Tú Tú.
Nhạc Mặc nắm chặt ngọc quyết trong tay, ra cửa.
“Cửa hàng trong trấn ta đã tìm xong rồi, hiện tại đang tìm thợ mộc sửa chữa.”
“Nhanh như vậy à! Nói như vậy, rất nhanh sẽ có thể khai trương rồi?” Tú Tú có chút kinh ngạc.
“Còn một khoảng thời gian nữa, các ngươi có quen biết ai có tay nghề tốt hay không, ta dự định tuyển thêm bốn năm người nữa, dựa hết vào ba người chúng ta chắc chắn không được.” Cho Hà Hoa xem chất vải, hỏi hai người kia.
“Tìm người lại phải tốn thêm không ít tiền công đấy, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút. Tẩu đó vừa mới bắt đầu, nếu không đợi từ từ đã, “ Tú Tú suy nghĩ một chút, hỏi ý kiến.
“Cũng đúng, nhưng người thì cần phải xem xét trước, lúc cần có thể dùng kịp thời mới được.” Bảo Nhi nói.
“Vậy được, đúng lúc ngày mai ta sẽ về nhà mẹ một chuyến, tay nghề tốt chúng ta có rất nhiều đấy!””Ha ha, ngươi là đang khen chính ngươi sao?” Bảo Nhi không nể tình cùng Hà Hoa cười, trêu ghẹo Tú Tú.
Gần tối, lúc Bảo Nhi về nhà, Nhạc Mặc đã làm cơm xong.
“Ô, thơm quá oa! Chàng xem, Tiểu Đậu Tử cũng biết chàng làm ăn ngon, xoay quanh nồi này.” Xoa xoa cái đầu ngốc nghếch, dẫn Đậu Tử đi tới bên cạnh Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc làm như suy nghĩ một chút, tựa vào trên tủ bát gật đầu một cái, nhướng mày nói: “Tiểu Đậu Tử có thể không sánh bằng lỗ mũi của Bảo Nhi nhà ta đâu!”
“Chàng!”, nhào tới trong ngực nam nhân kia, cấu cái gương mặt tuấn tú kia.
Nhạc Mặc vừa tránh, vừa túm hai cái móng vuốt kia lại. Nghĩ đến mấy vết xước trên người lúc rời giường buổi sáng, hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải cắt mấy cái móng tay kia trước.
Buổi tối, hai người tắm xong, nằm lỳ ở trên giường trò chuyện. Nhạc Mặc móc cây kéo trong giỏ thêu của bé con ra, ôm chặt người vào trong ngực, cắt từng móng tay một.
“Tướng công, chàng giữ lại cho ta dài một chút, nếu không ta không ghìm được đầu sợi chỉ.” Nâng đầu ngón tay đã cắt móng xong lên, có chút không vừa ý nói với Nhạc Mặc.
“Oh, được.” Mặc dù ngoài miệng mỗ nam nói như vậy, nhưng nghĩ đến cảm giác rát rát sau lưng lúc tắm vừa rồi, thì chuyện này không thể nuông chiều, ngón thứ hai vẫn cắt rất ngắn.
“Á, tại sao lại ngắn như vậy!” Bảo Nhi tức giận, “Không cần chàng cắt, tự ta cắt!” Đoạt lại cây kéo, rắc rắc cắt. Tay trái giải quyết xong, nhưng tay phải phải làm sao đây? Tay trái nàng dùng kéo không thuận…
Nhạc Mặc nghiêng người dựa vào bên cạnh, nhìn bé con kia nhíu mày, cùng cây kéo cắt hụt, nhếch khóe miệng lên, chờ bé con kia cầu cứu.
Thử lại mấy lần, vẫn bị thất bại. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, liếc xéo nam nhân lười biếng kia. Mỗ nam rất là tự giác, nhận lấy cây kéo kia, từ từ cắt.
Thấy cắt cũng không ngắn lắm, Bảo Nhi không tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, tựa vào từ trong lòng nam nhân kia nghĩ tới chuyện bố trang. Đợi đến khi nhìn lại lần nữa thì cái tay kia tất cả đều bị cắt ngắn ngủn, mấy ngón mình mới vừa cắt xong cũng bị cắt nốt.
Toàn bộ lông tóc toàn thân đều dựng lên, “Nhạc Mặc!” Đưa móng vuốt ra quơ múa. Nhạc Mặc vội vàng cố định hai cái móng vuốt kia lại, chặn lên đôi môi anh đào thích kêu la kia lại. Cả đêm Hoa Lê áp chế Hải Đường…
Từ sau sự kiện xem mắt lần đó, không còn bà mai nào đến cửa Hà Hoa nữa. Nương Hà Hoa vốn định cả đời dẫn theo nữ nhi, nhưng con gái lớn không thể giữ lại, cuối cùng cũng phải tìm nhà chồng. Nhìn khuê nữ mình ngày ngày buồn bã, ở chỗ không người, cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ.
Nếu năm đó mình có thể nghe lời của mẫu thân một chút, cũng sẽ không làm hại mình cửa nát nhà tan, cũng sẽ không lâm vào quẫn cảnh như hôm nay, khiến nữ nhi đi theo chịu khổ. Vô số đêm hối hận, cũng không thể trở lại lúc đầu được.
Trong mấy ngày, ba người cuối cùng cũng làm xong kiều dáng quần áo còn sót lại kia. Để ăn mừng nho nhỏ, buổi tối tụ tập ở nhà Đại Ngưu ăn cơm. Bảo Nhi về nhà gọi Nhạc Mặc, mang rau cải cùng một con gà lần trước mua tới.
Nhạc Mặc và Đại Ngưu ở trong sân nói chuyện, ba nữ nhân kia thì ở phòng bếp. Bảo Nhi phụ trách rửa rau, tới tới lui lui chuyển đồ, Hà Hoa phụ trách nhóm lửa, Tú Tú cầm muôi.
Nhạc Mặc thỉnh thoảng liếc mắt về phía phòng bếp một cái, thấy bé con kia bận rộn luống cuống tay chân, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Dọn cơm, Đại Ngưu bày cái bàn trong sân, lấy rượu nếp mình cất ra. Mọi người ngồi vây quanh, Tú Tú rót cho mỗi mọi người một ly nhỏ. Bảo Nhi thấy rượu kia, lập tức sợ hãi. Vội dời ly nhỏ kia đến trước mặt Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc nhếch môi, thu hết vẻ mặt của bé con kia vào trong đáy mắt. Trên mặt nổi lên nụ cười thản nhiên.
“Bảo Nhi, chỉ một ly nhỏ, không say đâu.” Tú Tú khuyên nhủ.
Bảo Nhi cũng không thể nói mình một ly đã đổ, có chút quá mất mặt, đành phải không ngừng lắc đầu.
Buổi tối ánh trăng rất sáng, sao chung quanh cũng lẩn vào trong mây. Sương mù lờ mờ vờn quanh chung quanh, không biết là khói bếp hay là hơi nước.
Trong sân, mọi người cơm nước xong ngồi chung một chỗ trò chuyện. Đại Ngưu và Nhạc Mặc trò chuyện thu hoạch trà năm sau, ba người Bảo Nhi tụm vào một chỗ trêu ghẹo lẫn nhau.
Cuộc sống như thế Bảo Nhi vẫn luôn hướng tới, bình thản mà không khô khan, chất phác mà không phù phiếm. Chỉ có điều, cuộc sống yên ả rất nhanh bị vô tình đánh vỡ —— Nhạc Mặc bị bắt.
Bảo Nhi đang cùng ông chủ bố trang bàn chuyện làm ăn thì hỏa kế của Lý Ký chạy tới báo cho Bảo Nhi. Nha dịch đang bắt người ngoài đường phố, hình như là từ Ngô Châu tới.