Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 88: Chương 88: Quyển 1 - Chương 77: Giải quyết nguy cơ




Xuân Hoa vội vàng lắc đầu, đúng lúc này cánh cửa khép hờ kia mở ra, Hổ Tử ôm vải vóc đi ra, bỏ lên trên cửa xe ngựa.

Trong nhà các kiểu quần áo trên giá áo, chiếu sáng, màu sắc kiểu dáng vô cùng hấp dẫn người đang đứng ở cửa kia.

Mộ Dung Diệp Hoa chưa từng nhìn thấy váy áo đẹp như vậy, kinh hô một tiếng, lập tức vọt vào. Hổ Tử muốn gọi người lại cũng không kịp rồi, thấy Mộc Cận đi ra chào hỏi, bèn tiếp tục làm chuyện của mình.

Mộ Dung Diệp Hoa lấy xuống váy áo kia, khoa tay múa chân từng chiếc từng chiếc, Mộc Cận vội vàng cười tiếp đón, “Tiểu thư, hôm nay đơn đặt hàng của chúng ta đã đầy, sáng sớm ngày mai ngài đến sớm một chút nhé!”

Mộ Dung Diệp Hoa không rãnh để ý tới, quay về phía gương đồng bên cạnh kia, vẫn khoa tay múa chân như cũ. Mộc Cận nhíu mày, vội vàng tiến lên nói lại một lần, lại bị Xuân Hoa đứng ở phía sau kia đẩy sang một bên.

“Được tiểu thư nhà chúng ta coi trọng là phúc khí của các ngươi, còn không muốn bán à? Các ngươi làm ăn thế nào vậy? Còn muốn buôn bán hay không?” , Xuân Hoa nghễnh cao đầu, giống như một con Ma Tước (chim sẻ) kiêu ngạo. Mộc Cận muốn phản bác, liền nghĩ đến lời bà chủ dạy, nặn ra một nụ cười có chút cứng ngắc, giọng nói trong sáng ngay thẳng, “Thật xin lỗi, trong tiệm chúng ta có quy định, mỗi ngày năm mươi chiếc, không thể hơn, kính xin ngày mai trở lại. Hoặc là bây giờ các vị tới phố Hoa Thanh, có lẽ đơn đặt hàng của Phượng Y Các bên kia còn chưa có đầy.”

Xuân Hoa vừa định nói chuyện, Mộ Dung Diệp Hoa liền quay lại, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Thật là to gan, nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ta muốn toàn bộ những thứ này!”

“Ơ! Lần này có mang theo đủ tiền sao? Đừng có mạnh miệng nói suông nữa đấy!” , Mộc Cận thấy bà chủ đã tới, vội vàng chạy đến bên cạnh Bảo Nhi, rất phấn khích nhìn hai người đã thay đổi sắc mặt kia.

Lúc Mộ Dung Diệp Hoa thấy gương mặt khó quên kia thì sững sờ, vứt quần áo trong tay xuống, lập tức xù lông, vén tay áo lên vung quả đấm xông về phía Bảo Nhi. Mộc Cận sợ hết hồn, muốn đến ngăn cản ở trước mặt Bảo Nhi, lại bị Bảo Nhi kéo ra. Thừa dịp trong nháy mắt nữ nhân kia vọt tới, Bảo Nhi không chút do dự đá qua bên sườn một cái.

“A!” , người kia theo lực đạo té đè xuống một hàng giá áo, chôn trong một đống quần áo. Bảo Nhi nhìn các kiểu quần áo rơi xuống kia, khẽ nhíu mày, gấp giọng nói, “Hổ Tử, tới đây kéo người ra, tránh đè hư quần áo của chúng ta.”

Xuân Hoa ngây ngẩn một hồi mới từ trong tiếng thét như heo bị chọc tiết kia của tiểu thư nhà mình hồi hồn . Không nói nên lời chỉ vào Bảo Nhi, thấy trong mắt Bảo Nhi hiện lên vẻ tàn khốc, lập tức thu hồi đầu ngón tay, lảo đảo nghiêng ngã chạy tới đỡ tiểu thư nhà mình lên.

Hổ Tử không qua loa chút nào, kéo người còn đang ngồi dưới đống quần áo qua một bên. Mộ Dung Diệp Hoa phản kháng lần nữa, ôm bụng hét lên.

Nghe tiếng động Đông Mai và Hải Đường từ hậu viện chạy ra vội nhặt quần áo rơi dưới đất lên, Tiểu Khang Tử đỡ giá áo lên, còn nhân cơ hội liếc nữ nhân đang kêu rên kia một cái. Bà chủ nhà hắn thật là lợi hại, cái loại người chuyên vểnh đuôi lên trời này đáng đời bị đá.

Bảo Nhi không hứng thú liếc người tựa bên cạnh cửa kia, lần trước cũng bởi vì nàng ta thiếu chút nữa làm trễ nãi bệnh tình Lý Tuyết Diên, lần này, còn dám tới trêu chọc, không cho nàng ta chút dạy dỗ, thật sự cho rằng nàng ta chính là Thiên Vương lão tử sao!

Dĩ nhiên, nàng có ước lượng sức lực, cũng chỉ nằm năm ba ngày thôi. Tất nhiên không có đá người xảy ra bệnh nặng, nếu không, chẳng phải còn phải thêm vào tiền thuốc, như vậy thì lỗ vốn rồi.

Lúc Mộ Dung Diệp Hoa bị khiêng trở về nhà ngay lập tức giống như điên, cũng không đoái hoài tới đau, kêu thị vệ tới, muốn đi báo thù. Còn chưa tới cửa, thì gặp phải Mộ Dung Thanh mới từ bên ngoài trở về.

“Đây là muốn làm gì?” , Mộ Dung Thanh mặt âm trầm nhìn muội muội nước mắt nước mũi một đống kia.

Nhìn thấy ca ca mình, Mộ Dung Diệp Hoa đẩy nha đầu đang dìu đỡ sang một bên, nhào tới trong ngực ca ca, ô ô khóc. Mộ Dung Thanh nhíu mày một cái, muốn đẩy người ra, lại bị nắm vạt áo. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đái vũ kia, thật sự không đành lòng, dù sao cũng là muội muội ruột thịt.

“Làm sao vậy?” , bộ dạng vẫn âm trầm như cũ, hơi nâng mí mắt lên liếc nha đầu bên cạnh một cái.

Xuân Hoa lập tức run rẩy quỳ xuống, “Bẩm thiếu gia, tiểu thư và nô tỳ đi Phượng Y Các mua quần áo, bà chủ kia không những không bán, còn… còn đạp tiểu thư.” Nói xong, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Khóe môi mím chặt của Mộ Dung Thanh rốt cuộc có chút dãn ra, cong lên gần như không thể phát hiện.

“Tần thúc, đi mời đại phu.”

Thị vệ khom người đứng nghiêm một bên kia không biết nên làm thế nào, nhìn nhau một cái. Người dẫn đầu thấy Tần quản gia cho cái ánh mắt, lập tức hiểu ý, dẫn theo một đám người lặng lẽ lui xuống.

Mộ Dung Thanh đẩy người cho Xuân Hoa bên cạnh, sửa lại tay áo một chút, quay đầu lại ra cửa. Lúc đi tới cửa, nghĩ tới điều gì, lại lùi vào trong cửa, nói với thủ vệ: “Không có ta căn dặn, không cho phép bất cứ người nào ra khỏi cánh cửa này.”

“Dạ!” , hai thủ vệ trăm miệng một lời đáp. Lời của Thế tử gia còn có tác dụng hơn lời của Vương Gia! Vương Gia thường đi xa, rất nhiều lúc không có trong phủ. Tất cả chuyện trong vương phủ, đều do Thế tử xử lý, lời của Thế tử chính là thánh chỉ!

Đến một khúc quanh gương mặt vốn âm trầm kia lập tức gợi lên một nụ cười tà mị, trên gương mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Đề phòng nữ nhân kia trở lại trả thù, Bảo Nhi sắp xếp Trương Đại Thúc trở về. Tự mình đi cửa hàng trà Lý Ký tìm Lý Tuyết Diên.

Ba ngày trước Lý Tuyết Diên còn lượn qua Phượng Y Các một lần, sau đó lại biến mất. Bảo Nhi cũng nghe nói, năm nay thị trường trà buôn bán rất ế ẩm, trà trong cửa hàng gần như mỗi nhà đều tồn rất nhiều hàng.

Mắt thấy sắp đến cuối năm rồi, nếu lá trà còn bán không hết, năm sau ra trà mới, đừng nghĩ bán ra được.

Bảo Nhi không hiểu tình hình buôn bán trà lắm, nhưng vẫn muốn đi hỏi thăm một chút, xem có thể giúp được cái gì hay không.

Lúc Bảo Nhi đến cửa hàng, Lý Tuyết Diên đang tỉ mỉ giới thiệu phẩm chất khác nhau của trà cho khách, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ kia, thật khiến Bảo Nhi giật mình không nhỏ. Lý Tuyết Diên thật đúng là đổi tính, có thể chuyên tâm làm ăn.

Bảo Nhi tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, trong cửa hàng rất vắng vẻ, cũng chỉ có một hai người qua lại.

Người nọ trò chuyện với Lý Tuyết Diên thật lâu vẫn cau mày, hình như có chút không vừa ý, cuối cùng vẫn không có mua, ra khỏi cửa tiệm.

Lý Tuyết Diên thở dài một hơi, bưng nước trà trên bàn lên muốn làm thông cổ họng, lại không ngờ nhìn thấy Bảo Nhi ngồi ở đó. Trà cũng không kịp uống, liền nhào tới. Bảo Nhi thấy bên cạnh không có chỗ trống, mới không có tránh ra, mặc cho nàng chà đạp một hồi.

“Nữ nhân chết tiệt, còn chưa chịu dậy, quần áo của ta sắp bị tỷ nghiền nát rồi.” Bảo Nhi túm sau cổ mỗ nữ xách người qua một bên.

“Bảo Nhi, muội cũng không an ủi ta một chút, ban nãy muội cũng nhìn thấy, ta nói cả buổi, khách vẫn rời đi” , chỉ chỉ lá trà một phòng tiếp tục nói, “Muội xem xem, những thứ này cũng chỉ là một phần thôi, trong kho hàng nhà ta còn tồn hơn một nữa! Chỉ sợ qua ít ngày nữa, ta ngay cả thịt cũng ăn không nổi...”

Lý Tuyết Diên vô lực dựa vào đầu vai Bảo Nhi, trong miệng không ngừng than vãn. Bảo Nhi nhìn một vòng, trà hoa quả chiếm một phần nhỏ, hơn chín mươi phần trăm đều là trà xanh.

“Sắp đến cuối năm rồi, chi bằng lấy một số trà chất lượng tốt một chút đóng gói lại, có thể chứa vào bình lọ sứ đẹp mắt, làm quà biếu cuối năm.” Bảo Nhi nhíu mày nói.

Lý Tuyết Diên lập tức bò dậy, sững sờ một hồi, lại nhảy dựng lên, kinh hô, “Bảo Nhi, muội quá thông minh, sao ta lại không nghĩ tới chứ!”

Bảo Nhi không có đáp lại, tiếp tục nói, “Nhưng mà, loại phương thức này rất dễ bị bắt chước, tỷ chỉ có thể nhanh chóng xuất kích, ngay lúc người ta vẫn chưa có phản ứng kịp bán ra hơn phân nửa lá trà trước. Còn phần dư lại, ta có biện pháp khác.”

Lý Tuyết Diên quả thật vui quá, ôm Bảo Nhi không ngừng dậm chân.

“Buông ra, lúc trước là ai nói muốn để lại cái ôm đầu tiên cho nam nhân người đó vậy, tỷ đã ôm bản phu nhân bao nhiêu lần rồi. Nếu để cho tướng công nhà ta nhìn thấy, còn không mang tỷ đi gọt!” , Bảo Nhi giả vờ tức giận nói, nhưng khóe miệng nâng lên vứt người sang một bên.

“Được rồi, còn không mau đi sắp xếp, làm cho cha tỷ vui mừng một chút, đừng lại oán giận sinh ra một khuê nữ ăn không ngồi rồi.”

“Được được được, ta đi đây, “ vui vẻ lắc đầu chạy ra ngoài.

Bảo Nhi cầm lấy một cây bút nhỏ từ trên quầy, viết xuống công việc sắp xếp cụ thể cho Lý Tuyết Diên. Nàng thật không tin đầu óc nữ nhân kia, để cho nàng giả làm nam nhân có thể được, còn việc sắp xếp buôn bán thật đúng là không thể tin.

Bảo Nhi viết xong sắp đặt đưa cho hỏa kế trước quầy, bảo hắn giao cho Lý Tuyết Diên, lôi kéo vải bông trên ống tay áo, che cái tay lại, ra cửa.

Buổi tối, hỏi ý Nhạc Mặc về công việc có liên quan phố Hoa Thương, Nhạc Mặc rất là tán thành, tảng đá trong lòng Bảo Nhi cũng rơi xuống.

Hai cửa hàng ở phố Hoa Thanh kinh doanh cũng rất tốt, kể từ khi có sự kiện trộm quần áo, danh tiếng của Phượng Y Các ở Đào Hoa Trấn sợ là không ai không biết. Quảng cáo miễn phí như thế, ngu sao không làm.

Hai ngày trước lại đến xem ba cửa hàng quần áo may sẵn ở phố Hoa Vân kia, cũng đã ký kết văn thư, hai ngày nay đang toàn lực sửa sang.

Bước thứ hai kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, những cơn sóng nhỏ kia đối với Bảo Nhi mà nói không đáng kể chút nào. Quan hệ xã hội đời trước cũng không phải học uổng phí, nguy cơ quan hệ xã hội tuyệt đối phải học đi đôi với hành. Người giở trò chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không phải suy tính kế hoạch lớn sau này, nàng đã sớm lột da cả nhà kia rồi. Từng người đê tiện làm người ta giận sôi gan, tạm thời để cho bọn họ sung sướng một thời gian nữa đi! Nhất thời cũng không vội.

Chuyện lưu dân bên phố Hoa Thương kia, Bảo Nhi đã giao toàn quyền cho Tiểu Khang Tử và Hổ Tử rồi, cũng coi như cho bọn họ một cơ hội rèn luyện.

Nếu lựa chọn con đường buôn bán này, bọn họ nên hiểu được, buôn bán cũng không đơn giản như tiền trao cháo múc vậy. Yêu cầu từ khi mới bắt đầu phải khống chế toàn cục, tìm đúng phương hướng, tìm ra tất cả nhân tố có thể ảnh hưởng đến phương hướng lựa chọn. Rồi kết hợp những nhân tố này lại với nhau thật tốt, phối hợp thích hợp. Tạo thành một mắc xích, trong lúc mắc xích vận hành, lấy được cái gọi là lợi ích.

Mà trong lúc cả mắc xích đang trong trạng thái vận hành, ngươi còn phải tùy thời căn cứ vào động thái tạo ra điều chỉnh. Những động thái kia, có thể là cơ hội, cũng có thể là nguy cơ, có thể biến nguy cơ thành cơ hội, mới có thể đạt tới đỉnh cao nhất, trở thành người thắng cuối cùng.

Bây giờ nàng cần tốn thêm chút tâm tư trên chuyện lá trà của Lý Tuyết Diên, nếu năm nay tài chính vận hành không tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến buôn bán năm sau của nhà nàng. Lý gia là nhà giàu số một Đào Hoa Trấn, buôn bán ở cửa hàng trà Lý Ký không chỉ có liên quan với nhà mình, mà còn liên quan đến một số lớn nông dân trồng trà phía dưới Lý gia.

Đối với nông dân trồng trà mà nói, lá trà chính là tất cả của bọn họ, nếu lá trà bán không được, mất giá, bọn họ còn dựa vào cái gì sống?

Bên này, quà tặng trà hạng sang của cửa hàng trà Lý Ký bắt đầu ra đời, Phượng Y Các bên kia, Bảo Nhi phân hai nhóm, triệu tập khách quen cũ, mở ra hai giảng đường “Trà và cuộc sống“.

Nhạc Mặc ngồi ở trên gác xép, liếc qua đám người không ngừng ùa vào hậu viện nhà mình, mắt phượng chau lên tỏa ra ánh sáng. Nữ nhân nhà hắn, thật đúng là không đơn giản, còn thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều. Không khỏi siết chặt tách trong tay, rốt cuộc trên người nữ nhân nhà mình còn có bao nhiêu thứ hắn không biết?

Bắt đầu từ hoa lài, đến nấm, đến trị ôn dịch, rồi đến Phượng Y Các, mỗi một bước đi của nàng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lấy Phượng Y Các mà nói, lại có ai có thể nghĩ tới lợi dụng chiêu bài của mình, để cho người khác kiếm tiền cho mình? Mỗi một bước trong quá trình kinh doanh, nhìn như đột nhiên, nhưng lại rất tự nhiên. Trong lòng nàng đối với mỗi một bước đều có hoạch định rất rõ ràng, nàng có đầy đủ năng lực và‘ dã tâm ’ không muốn người biết. Tất cả chuyện này đã làm hắn cảm phục thật sâu.

Không tự chủ nhếch môi cười, thiên hạ này, cũng chỉ có mình mới có thể xứng với nàng!

Giảng đường mới vừa kết thúc, tất cả mọi người chạy thẳng tới cửa hàng trà Lý Ký, Bảo Nhi ôm cánh tay, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Nhạc phu nhân cực khổ rồi!” , mỗ nam nào đó đặt cho nàng một tước hiệu từ phía sau bế ngang người lên.

“Ngươi là ai? Lại dám ôm ta! Nếu để cho tướng công nhà ta biết, còn không lột da ngươi!” , ôm cái cổ kia, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ấy chu lên nói.

Nhạc Mặc ôn nhu cười khẽ một tiếng, ôm người lên lầu. Còn nhân cơ hội trộm hương, “Ta không chỉ muốn ôm, còn muốn hôn, còn có….” , thuận thế đè người lên trên giường.

“Ha ha, thân thể nô gia là để cho một mình tướng công nhà ta, ngươi không nên kinh bạc ta.” Mỗ nữ lên giọng, nâng cằm mỗ nam lên. Cái cổ tuấn lãng này, quá mức hấp dẫn. Vội vàng buông người ra, ngồi xếp bằng trên giường.

Nhạc Mặc ngồi dậy theo, ôm người từ phía sau, môi mỏng dừng bên tai ngọc kia, nỉ non nói, “Không bằng, thừa dịp tướng công nhà nàng không có ở đây, hai ta cùng mây mưa một phen, được không? Hửm?” , cái tay linh hoạt kia đã bắt đầu hành động.

Bảo Nhi hờn dỗi đẩy người ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên nói: “Nô gia không phải là những nữ tữ tùy tiện kia, trái lại xem ra công tử thường xuyên cùng phụ nữ có chồng mây mưa nhỉ!” , đắc ý liếc mắt nam nhân hơi dừng lại kia một cái, đứng dậy cầm lấy một quyển tập tranh trên ngăn tủ, dùng bút chì tự mình chế tạo, bắt đầu phác hoạ.

Vẻ mặt Nhạc Mặc ấm ức ngồi ở một bên, ngậm bồ hòn, hắn đáng đời, tự mình đào hố cho mình. Nóng ran trên người không chỗ phát tiết, chỉ đành phải chịu đựng, thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia một cái, tự xoa dịu an ủi.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bé con kia thu bút, Nhạc Mặc vội vàng sáp tới. Còn chưa có hôn được người, bên dưới liền gọi ăn cơm, vẻ mặt âm trầm đi xuống lầu trước. Chờ nam nhân kia đi xa, Bảo Nhi không nhịn được cười lớn, lăn lộn ở trên giường mấy vòng.

Trước cửa hàng trà Lý Ký xếp thành hàng dài khó thấy được, Lý viên ngoại nhìn đội ngũ thật dài kia còn tưởng rằng mình đi nhầm, ngẩng đầu nhìn biển hiệu mấy lần, sau khi xác nhận xong bèn trợn mắt hốc mồm.

Thời điểm buôn bán tốt nhất nhà ông ấy cũng không trải qua tình trạng như bây giờ cơ, huống chi hiện tại chính là thời kỳ suy đồi, ở đâu ra nhiều người như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.