Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
“Tướng công, chàng đang viết cái gì đấy?” Nhìn Nhạc Mặc viết một hồi lâu, Bảo Nhi thật sự nhịn không được nữa.
“Bảo Nhi, tới đây, tướng công giúp chép sách cho người ta, như vậy có thể kiếm tiền mua rất nhiều đồ ăn cho Bảo Nhi á.” Nói xong liền kéo Bảo Nhi đến trong ngực, Bảo Nhi nhìn từng trang giấy đầy chữ viết xinh đẹp, đây hoàn toàn là gáo vàng múc nước giếng bùn.
“Bảo Nhi, đợi chút nữa muốn ăn cái gì?” Nhạc Mặc không chú ý đến vẻ mặt của Bảo Nhi lắm, buông bút xuống, xếp lại xấp sách bản thảo đã hong khô xong đến một nơi.
“Ta muốn ăn sủi cảo!” Kể từ khi tới đây, đã lâu rồi chưa được ăn, trước kia bà nội thích nhất là gói sủi cảo cho nàng ăn, lúc tâm tình xuống thấp sẽ trôi qua trong nháy mắt, nàng muốn sống thật tốt, bất kể là ở đâu!
Nhạc Mặc dẫn theo Bảo Nhi tìm chung quanh Trà viên một phen cũng không tìm được cây tề thái, kết quả là hai người dự định lên núi.
Mới vừa đầu hạ, thời tiết không có nóng như vậy, trong núi vẫn lạnh giá. Rất nhiều hoa không biết tên đang đua nhau khoe sắc. Bảo Nhi nhìn thấy thích hái xuống nhét vào cái sọt phía sau Nhạc Mặc, còn chưa bắt đầu đào thức ăn, ngược lại đào được một sọt hoa.
Ồ? Hoa lài? Vội vàng chạy tới, ưmh, thật thơm! Ha ha, có biện pháp kiếm tiền rồi!
“Bảo Nhi, phát hiện cái gì mà cao hứng như thế?” Nhạc Mặc ngồi xổm thân xuống.”Tướng công, chàng nói chúng ta mang loại hoa này về Trà viên có được không?” Bảo Nhi đào cả gốc hoa lên, đưa tới tay Nhạc Mặc.
“Ừm, mùi rất tao nhã!” Nhạc Mặc đáp, Bảo Nhi cười đắc ý cong mày, đương nhiên, ta còn phải dựa vào nó kiếm tiền đấy.
Có câu nói thật là đúng, lên núi kiếm ăn, đồ tốt trên núi thật đúng là không ít, không chỉ có đào rau dại, còn đào rất nhiều măng, giữa đường còn gặp được một con thỏ hoang, chỉ tiếc không đuổi kịp.
Về đến nhà, Nhạc Mặc liền bắt đầu rửa tề thái chuẩn bị trộn nhân bánh, Bảo Nhi mang toàn bộ hoa lài đào được trồng trong Trà viên. Nhạc Mặc cũng không hỏi, nàng thích di chuyển thì thuận theo nàng.
Chờ đến lúc Nhạc Mặc chuẩn bị xong vỏ bánh, người mới trở về. Bảo Nhi hưng phấn tay ướt cầm vỏ bánh lên, học bộ dạng Nhạc Mặc bỏ thêm nhân, lúc muốn gói lại mới phát hiện, toàn bộ dính vào trên tay nàng, bóp một cái, liền thay đổi hình dạng.
Đổ mồ hôi á, đều do lúc trước bị ông bà nội chìu hư rồi, việc nhà gì cũng chưa từng làm qua. Không có biện pháp, Bảo Nhi liếc liếc về phía Nhạc Mặc, phát hiện Nhạc Mặc cũng không có chú ý nàng, lúc này mới an tâm, lại len lén bắt bột mì, trực tiếp vò thành bánh trôi nước. Hây, cái này còn không được sao!
Bảo Nhi giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Nhạc Mặc, cái trán Nhạc Mặc chảy từng sợi vạch đen, Bảo Nhi, không phải nói hôm nay chúng ta ăn sủi cảo sao? Tại sao lại biến thành viên tròn tròn?
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bảo Nhi, Nhạc Mặc chỉ có thể âm thầm lau mồ hôi, “Bảo Nhi thật giỏi!” “Tướng công, Bảo Nhi phải gói thêm mấy cái, tất cả đều cho tướng công ăn!” Khuôn mặt rực rỡ.
“Được, được” Nhạc Mặc còn chưa có lau mồ hôi xong, hiện tại nước mắt cũng sắp chảy xuống rồi.
Mặc dù bên ngoài không có hình dạng gì, đây chính là Bảo Nhi tân tân khổ khổ nặn, chỉ cần là Bảo Nhi làm, ngay cả độc dược hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Lúc ăn cơm trưa, Bảo Nhi rất vui vẻ, Nhạc Mặc gói sủi cảo ăn quá ngon! Mà Nhạc Mặc bên kia, đang cầm một chén tròn tròn, cắn một cái, thiếu chút nữa không cắn ra được, quá cứng! Bảo Nhi thật là cẩn thận, sợ tướng công ăn không đủ no, lường trước được thực tế á!
“Tướng công, ăn ngon không?” Mắt to của Bảo Nhi chợt lóe lên.”Ừhm ừhm ừhm “ Nhạc Mặc gật đầu liên tục. Bảo Nhi đắc ý, ta đã nói rồi, ta rất có thiên phú! Bảo Nhi ăn vui vẻ.
Nhạc Mặc nhai từ từ, nếu ăn thêm mấy viên nữa, chỉ sợ răng rất khó giữ được….
Bảo Nhi cơm nước xong, chuẩn bị bưng chút sủi cảo cho Hà Hoa, suy cho cùng cũng coi như là của hiếm. Bảo Nhi bắt đầu múc mấy cái tự mình gói, nhưng Nhạc Mặc đổi lại.”Bảo Nhi gói phải để lại cho tướng công!”
“Tướng công” Bảo Nhi ngọt ngào gọi một tiếng, vẻ mặt Nhạc Mặc bình tĩnh đáp lại. Nhạc Mặc sợ đả kích lòng tự tin của Bảo Nhi, nào dám để cho nàng bưng cho người khác ăn á.
Dưới sự dặn dò của Nhạc Mặc, Bảo Nhi cẩn thận bưng một chén sủi cảo to đến nhà Hà Hoa. Nương Hà Hoa đang đảo thức ăn, Hà Hoa đang nhóm lửa.
“Hà Hoa, ta mang sủi cảo tới cho ngươi nè.” “Ôi chao, sao không giữ lại cho mình ăn đi, còn mang tới cho chúng ta” nương Hà Hoa vội vàng nhận lấy.
“Tướng công gói rất nhiều, chúng ta đã ăn rồi.” Bảo Nhi đứng ở bên cạnh Hà Hoa. Trong thôn bình thường sau mười hai giờ mới ăn cơm trưa, nhưng Bảo Nhi theo thói quen sau mười một giờ liền đói bụng, Nhạc Mặc cũng bèn trưa mỗi ngày đi làm cơm sớm.
“Hà Hoa, cùng Bảo Nhi đi nhà chính chơi đi, đừng ở chỗ này ngây ngô, nơi này đều là bụi.” Nương Hà Hoa gọi Hà Hoa.
“Dạ” Hà Hoa đáp lời, rồi kéo Bảo Nhi rời đi.
“Bảo Nhi, có phải ngươi đánh thê tử của Nhạc Đông hay không?” Hà Hoa thận trọng nhìn Bảo Nhi. Làm cho Bảo Nhi ngượng ngùng, ta không có đáng sợ như vậy, ngươi không cần sợ như vậy á.
“Ừ, là nàng ta chọc ta trước.” Bảo Nhi đáp.”Bảo Nhi, ngươi đánh thật tốt á! Ngươi thật lợi hại!”
Bảo Nhi sửng sốt, nhìn bộ dạng hưng phấn của tiểu nha đầu kia, Bảo Nhi sờ ót. Sao ngươi còn vui hơn ta vậy, ta còn tưởng rằng dọa ngươi sợ rồi!
“Bảo Nhi, về sau ai ức hiếp ngươi, ngươi liền ức hiếp lại á, đừng sợ nữa!” Hà Hoa kéo cánh tay Bảo Nhi quan tâm nói.
Bảo Nhi có chút chậm lụt, chẳng lẽ trước kia Bảo Nhi quá hèn nhát? Bị ăn hiếp khắp nơi?
Hà Hoa nói tiếp, “Bảo Nhi, những phụ nhân trong thôn kia đều là cọp giấy, ngươi càng sợ, bọn họ càng bới móc lấn hiếp người. Lần này, ngươi đánh thê tử của Nhạc Đông, bọn họ cũng không dám dễ dàng gây chuyện nữa.” Tiểu nha đầu cười đến mặt nở hoa.
Bảo Nhi, sớm biết lúc trước ngươi bị ức hiếp khắp nơi như vậy, ta cũng không cần nhịn lâu như thế. Lúc nên ra tay thì ra tay, người chọc tới ta, chắc chắn ta sẽ làm cho hắn kêu trời trách đất, kêu cha gọi mẹ.
Lúc Bảo Nhi từ nhà Hà Hoa đi ra, đúng lúc gặp được Nhạc bà tử đang chuẩn bị ra bờ sông giặt quần áo, Nhạc bà tử nhìn thấy Bảo Nhi cả người lập tức cứng lại, muốn quay đầu đi, lại sợ mất thân phận, không quay đầu đi, thì còn phải đi cùng nàng ta một đoạn, ngộ nhỡ nàng ta tái phát lên cơn điên, vậy thì làm thế nào mới tốt?
Bảo Nhi liếc Nhạc bà tử một cái, thấy bà ta bị sợ đến như vậy, xem ra hiệu quả lần trước không tệ. Hất đầu, trực tiếp rời đi, ta còn lâu mới thèm đi cùng bà. Chờ Bảo Nhi đi xa, Nhạc bà tử mới bưng chậu gỗ tiếp tục đi về phía bờ sông.
Phòng nhỏ Trà viên ở bờ rìa thôn, cách thôn một con sông. Là may mắn dường nào á, hoàn cảnh rất thanh tĩnh, giống như ẩn cư. Đó mới gọi là, Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn (*).
(*) Hái cúc dưới giậu đông, Thơ thới nhìn núi Nam. Trích tác phẩm Ẩm tửu -Uống Rượu (Kỳ 5) của Đào Tiềm.
Bảo Nhi không trực tiếp vào nhà, tới trước Trà viên nhìn đám hoa lài được trồng vào sáng sớm, độ ẩm ở Trà viên rất lớn, cũng không cần tưới nước. Chờ mười ngày nửa tháng nữa, là có thể thấy rõ. Bảo Nhi tưởng tượng thích ý một phen, hung hăng hít hà mùi hoa lài thơm ngát, tiền, không xa.
Trong thôn có một tập tục, sau khi tân nương tử lại mặt sẽ từ nhà mẹ mang về một chút hoa quả..., sau đó trở về sẽ phân cho từng nhà trong thôn, cũng chỉ là tấm lòng, không có bao nhiêu.
Bảo Nhi vào nhà thì vừa vặn gặp được Đại Ngưu và tân nương tử của hắn tới tặng hoa quả, Nhạc Mặc đang trò chuyện cùng Đại Ngưu.
“Tú Tú, sao ngươi lại tới đây?” Bảo Nhi đối với người hiền hòa luôn luôn như thế, ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi.
Tú Tú vội vàng đứng dậy, cũng không ngượng ngùng, rất hào phóng gọi một tiếng tẩu tử. Thằng nhãi Đại Ngưu này không tệ á, thê tử có thể biết chuyện nhiều hơn hắn nữa.
Đại Ngưu vẻ mặt cười ngây ngô, mắt thỉnh thoảng rơi trên người thê tử hắn.”Ha ha, Đại Ngưu, thê tử của ngươi chạy không thoát, ta trông thay ngươi, ngươi yên tâm nói chuyện đi.” Bảo Nhi cười trêu chọc. Nhạc Mặc chỉ cười không nói.
Mặt của Đại Ngưu có chút ngượng ngùng, Tú Tú thì ngược lại coi như bình thường, chỉ liếc Đại Ngưu một cái, rồi kéo Bảo Nhi đi ra ngoài.