Meyami đứng sau cánh gà nhìn một màng biểu diễn của nhóm Quater Nights,
mày nhỏ bắt đầu chau lại từng mỗi bước chân, giọng ca, lẫn thể chất của
họ. Cô có thể thấy họ đã tập luyện rất nhiều, ngay cả có người kiệt sức, nhưng nó vẫn có ngọn lửa bên trong họ, nhóm Quater Nights đã thành công đốt cháy khán đài, và ban giám khảo nhưng đối với Meyami nó thật tồi
tệ. Nhưng nốt nhạc kia, những giọng hát kia, những lời hát kia, tất cả
đều hòa làm một, tuy rất hoàn hảo, nhưng tác động với cô toàn là những
cảm giác chìm vào hố băng lạnh lẽo. Âm nhạc đó không khiến Meyami có cảm xúc.
Khi nhóm Quater Nights hoàn thành xong bài nhạc của mình,
Meyami vẫn đứng đó, đứng nhìn nhóm từ từ rời khỏi sân khấu và đến cánh
gà, đứng gần cạnh cổ thở hỗn hển. Cô xoay người đưa bịch nước cho mỗi
người, ánh mắt nghiêm túc nhìn họ
“Đó là tất cả những gì các anh thể hiện!”
Đây không phải là câu hỏi, nó chỉ đúng chất là một câu khẳng định khi suy
nghĩ của cô có đúng hay là không. Meyami vẫn muốn khẳng định lý trí của
họ. Reiji ngẩn người đưa mắt nhìn cô một lượt, cảm giác đôi mắt kia rất
bình tĩnh và không chút gợn sóng, anh mới từ từ mở miệng.
“Đấy là tất cả những gì nhóm đã thể hiện”
“Cô có chuyện gì sao?!”
Kotobuki liếc mắt nhìn cô, vẫn với ánh mắt cao ngạo từ bề trên đó nhìn phía
dưới, nhưng dưới đáy mắt kia, Meyami nhận ra anh đang lo lắng. CÙng lúc
hai người trong nhóm cũng đưa mắt nhìn tới phía cô, Meyami thở dài, từ
chối cho ý kiến. Nếu bây giờ cô nói thẳng bài hát của họ không đủ sức
thuyết phục với tác giả của nó thì có phải họ sẽ nghĩ cô quá đểu? Chắc
chắng là vậy, khi họ bắt đầu với những thời gian hoang phí từ những ngày tập luyện, thì kết quả đổi lại bài hát không hay. Như vậy Quater Nights sẽ không còn tin vào Meyami hay Nanami nữa.
“Không có gì, các anh làm tốt lắm.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, đều nhờ bài soạn nhạc của em và Nanami hết đấy!
Bọn anh chỉ cần cố gắng cho qua thử thách này mà thôi.”
Reiji cười tít mắt, vỗ vào vai cô an ủi. Camus đứng một bên nheo mắt nhìn cô, rồi với chất giọng của một nhà quý tộc nói
“Meyami tôi thấy cô không được khỏe, hay là chuyện gì về tâm trạng cô sao?”
Meyami nghe được đến đó vội xua tay, từ chối trả lời, cô liếc sang nhìn đồng
hồ, cô muốn đến phòng chờ để gặp nhóm Starish chúc họ thi tốt, dù sao
hai nhóm đều do cô và Nanami viết lên vì vậy nếu chỉ quan tâm đến một
nhóm thì thật không công bằng, với lại là một tác giả cảm xúc trong bài
hát luôn chân thật nhất chứ không phải là nghiên về phía nào nhiều hơn.
Chỉ có một trắc nghiệm của tác giả khi soạn nhạc, đó là bạn có hoặc
không đem hết sức của mình để viết lên nó, với người nghệ sĩ, lời nhạc
của bạn phải bắt nguồn từ cảm xúc, ăn khớp với nốt nhạc mà người soạn
nhạc đã giao cho. Hai quy tắc bất di bất dịch khi muốn kết hợp với ca sĩ khi bạn là người soạn nhạc.
Meyami cúi chào nhóm Quater Nights
rồi đến phòng chờ nhìn một chút nhóm Starish. Khi thấy cô bước vào mọi
người đều khá ngạc nhiên rồi họ vẫn đổi lấy nụ cười tươi, mời cô ngồi.
Meyami nhìn nhóm, những chàng trai cô quen biết từ những cậu nhóc nam
sinh ngỗ ngáo mỗi người một tính, kẻ thích đánh nhau, kẻ lại thích lãng
tử, kẻ khác lại thích yên tĩnh. Bây giờ nhìn lại, họ đều trở nên trưởng
thành và chính chắn hơn hẳn, những người ca sĩ được tồi rèn trong giới,
giọng nói uốn dỏe luồn lách tránh scandal, người khôn khéo của giới nghệ thuật là đây.
“Các cậu chuẩn bị xong chưa?!”
“Sẵn sàng”
Jtoki nắm chặt nắm tay giơ lên trời, Shou đứng bậc dậy đến gần người cô.
“Mimi-san, cảm ơn”
Meyami còn chưa hiểu ý cậu là thế nào thì bên cánh tay đã bị một người nắm
lấy, đó là Masato, cậu bạn với ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn cô, môi
tựa tiếu phi tiếu.
“Ngày hoa đào nở, mình vẫn muốn đi ngắm với cậu”
“Mình còn muốn chơi phi tiêu nữa đấy!”
Ren xen vào, tiếp đó là Nastuki vỗ vào vai cô một cái nhẹ.
“Bài hát viết lên rất hay”
Meyami cười nhìn họ, rồi đưa ánh mắt lướt qua ba người còn lại là Ichinose,
Aijima, và Nanami. Cô gật đầu cười nhẹ, rồi xoay người nhìn những người
đứng gần mình.
“Cũng như vậy thôi, nếu các cậu không cố gắng thì
đầu tiên đừng làm, nhưng các cậu đã bỏ chừng ấy thời gian thì nếu các
cậu muốn bỏ, cũng không có đường lui đâu!”
Meyami lạnh lùng,
nghiêm túc nói từng chữ một, đây là lời nói thật, đối với Starish cô
không lo lắng quá nhiều như ở nhóm Quater Nights, vì bài hát hai nhóm
thuộc về cung bậc cảm xúc khác xa nhau, một trời một vực, và nếu người
viết để ý rằng nốt nhạc của hai nhóm có sự cấu tạo thay đổi khá giống
nhau, cơ bản những nốt nhạc thay đổi nhanh chậm và thứ tự sẽ ra một bản
nhạc mới. Vì vậy những bài hát đó thực chất là không quá cố định trong
một khung khổ nhất đinh, cũng có nghĩa cung bậc cảm xúc của bạn ở nơi
nào cũng được, bạn thể hiện tùy thích, cái kiểu như khiến bạn dễ chán
khi nghe một hai lần, hay nhiều hơn là ba bốn lần gì đó rồi bạn nhận ra ý nghĩa của bài hát và bỏ nó luôn.
Vì đấy là cuộc sống thật của con người, luôn tiến không bao giờ thục lùi.
Nhìn nhóm Starish hôm nay, cũng là công sức của từng thành viên dựng lên, là sự quan tâm của Nanami, và Meyami vô trách nhiệm, họ có đủ bảy thành
viên, bảy màu sắc cầu vồng của trời cao. Meyami đứng một bên nhìn họ quả quyết chiến thắng, và cố gắng, cô cười tươi, cúi đầu chào họ. Thế là
đủ!
Meyami rời khỏi phòng, không đi theo Nanami, cô quay vào ghế
khán giả ngồi xem, nghe họ hò la về từng tên thành viên, trong lòng cô
cũng thấy vui lây. Cứ thế cho đến khi kết thúc bài hát, MC dẫn chương
trình bắt đầu bước ra, nhưng trong sân khấu đột nhiên có sự cố.
Tất
cả các đèn ở đó đều cúp tối, màng hình phía sau lưng sân khấu bắt đầu
pha ra mầy mù khắp nơi, sau đó là giọng cười quen thuộc. Meyami nheo mắt nhìn về khán đài, im lặng lắng nghe từng cử chỉ của một nhóm lạ mặt
xuất hiện buổi cuối cùng của cuộc thi ứng cử này. Ai đó bên tai nói với
cô rằng
“Đó có phải là nhóm Heavens?”
“Đúng họ nhỉ, họ quay lại rồi kìa!”
Bên cạnh đó là những tiếng bàn bạc, Meyami đang cố gắng nghe thêm một chút
thông tin gì đó về họ nhưng thật vô vọng. NHóm Heavens kia vừa xuất hiện đã bước vào bài hát độc quyền của nhóm, rồi sau đó làm lặng im cả khán
phòng, Meyami nghe xong bài hát của họ chỉ đủ một cái nheo mắt, và cau
mày, trong suy nghĩ của cô hiện tại thực sự nên nói hai từ.
“Nhạt nhẽo!”
Không gọi là quá nhạt nhẽo, lời bài hát không cô đọng lại một chút nào trong
trí nhớ của người, đúng hơn chỉ có nền nhạc pop khiến lời bài hát trở
nên hay, đúng là trở nên hay chứ không đáng nhớ. Nó như một bài hát nghe để vui tai, vui tai chứ không để thưởng thức và hiểu nó ra sao. Nhóm
Heavens này, Meyami không biết, đúng hơn là không nhớ họ có xuất hiện
trong kịch bản truyện hay không, đến mức cô có thể nói họ là người xuyên không nữa mất, nhưng suy nghĩ đó mau chóng vùi lấp với suy nghĩ về bài
hát nhóm Heavens thật sự cần được cải thiện! Cải thiện để vươn lên đúng
chất nhạc.
“Tiểu thư Travel đúng không?!”
Bên tai lại vang lên giọng nói, lần này là giọng nói tôn kính nhưng có phần kinh hỉ.
Meyami xoay người nhìn lại, thắc mắc khó tả, chưa ai biết được dòng họ
thật của cô ở thế giới này.
“Sesbatian???”
“Thật mừng khi tiểu thư nhớ đến tôi!”
Vẫn với chất giọng trêu tức đó, anh nửa cười nửa không nhìn về phía cô, khẽ cúi đầu cung kính tránh nhiều ánh mắt nghi ngờ. Meyami liếc mắt nhìn
sân khấu, đến phần công bố kết quả cho ba nhóm nhạc, khi nghe xong nhóm Quater Nights trúng tuyển, những khán giả dưới đây nổi lên như boom nổ
chặm. Meyami biết kết quả đó không thuyết phục vậy nên cũng rời đi, ra
mắt nhìn Sesbatian rời khỏi chỗ ngoài khán giả, đi đến ngồi ghế đá bên
ngoài tòa nhà ứng cử. Nơi đó còn có một cậu bé đang ngồi, cúi đầu chờ
đợi, phía sau lưng họ còn có một người thanh niên tóc nhím màu hồng, cúi người chăm sóc. Meyami nhìn Sesbatian, anh chỉ cúi đầu, mỉm cười rồi
bước đến bên hai người, cô cũng đi theo anh không hỏi nhiều. Cho đến khi cậu bé kia ngẩn mặt nhìn cô Meyami mới thực hiểu ra, ai đang ở nơi này.
“Ciel Phantomhive. Joker.”
Hai người nghe giọng nói liền quay lại nhìn chủ nhân nó, rồi nở nụ cười.
Ciel đứng dậy, đến gần cô, ra dáng một bá tước khi xưa bỏ mũ cuối đầu.
Meyami nhìn cậu không đáp lại, chỉ ngẩn người hỏi
“Các người đến được nơi này cơ bản không còn là người rồi đúng không!?”
“Tiểu thư, người rời đi như thế chúng tôi cũng thật vất vả nhớ người”
“Cô nhi viện Hạc sao rồi? Gần đây tôi không có liên lạc được với Willian và Under”
“Tất cả mọi thứ đều ổn, ổn và phát triển mạnh hơn”
Joker vui vẻ đáp lời, tiểu thư hắn khi được nhìn thấy mặt vẫn là tính cách đó có thay đổi gì đâu. Ciel nhìn cô thả bơ mình nảy giờ tâm cũng có tức
giận.
“Bá tước Travel chẳng lẽ quên tôi sao?!”
“Là một bá tước làm sao quên được ngài chứ bá tước Phantomhive, lúc trước còn có biệt danh là chó canh cổng cho nữ hoàng!”
Meyami cười đến giễu cợt, thực chất cô chỉ đổi lại với quá khứ trêu chọc lố
của nhóc này thôi. Ciel nghe xong cũng không tức giận, ngửa mặt lên trời cười sặc sụa.
“Cũng lâu rồi không bị cô trêu chọc như thế này bây giờ gặp lại cũng thấy nhớ!”
Meyami cười
“Bây giờ là thời hiện đại không nên xưng bá tước nữa. Các người nhìn với trang phục có lẽ đã ở nơi này lâu rồi nhỉ?!”
“Bây giờ Ciel Phantomhive thiếu gia là chủ tịch cụm sản xuất bánh kẹo lớn ở
Pháp. Chúng tôi vì nghe có tin về cô, nên đã đến đây!”
Sesbatian
tiếp lời, trong khi Ciel kéo tay cô mời ngồi xuống, Joker rất thành thục đưa cốc trà sữa cho cô. Tiếp theo anh giải thích tiếp.
“Tôi cũng để ý có một công ty thời trang giống tên khi trước, nên mới tìm hiểu sự thật là nó cùng một người chủ xuất ra, chỉ có tiểu thư mới nhận được
những trí tưởng tượng sáng tạo đó.”
“Joker anh không nên quá khen tôi!”