Meyami đến gặp Akito khi anh đang làm việc trong phòng, Hitori không còn ở bên cạnh anh thường xuyên để theo dõi bệnh nữa, bệnh tình của gia chủ của tộc Sohma đã dần khỏe lại, Hitori chỉ cần đến kiểm tra vào cuối
tuần sau đó là đến bệnh viện của mình để làm việc, và về với Tohru,.
Meyami nhìn người nam nhân ngồi trên bàn với đống giấy tờ, chăm chú từng chút một làm việc, cô đứng im lặng giữ không gian yên tĩnh cho anh đợi
đến khi anh đã làm xong công việc, Meyami không muốn phá vỡ bầu không
khí chăm chú của anh, việc đó có thể khiến anh mất tập trung. Momiji đã
đem giỏ bánh mà Tohru gửi đến cho gia tộc, cậu nhóc rời đi khá lâu sau
đó cũng vì công việc mà tạm biệt cô. Mà Meyami cũng không biết một điều
Momiji đang cố gắng chứng tỏ bản thân mình trong mắt cô ra sao, cậu lao
đầu vào công việc để tìm cho mình một lối thoát khi thấy mình quá bất
tài. Về phần Meyami, cô không biết điều đó ở cậu nhóc, cô chỉ xem nhóc
như em trai của mình, không hơn không kém, mà nói trắng ra lúc trước cô
còn muốn ghép cặp cô với Wataru nhà Asahina. Nhưng nhiều năm trở lại
đây, những nam nhân nào đó chính thức thành công kéo cô nàng hủ nào kia
ra khỏi mộng tưởng của mình, nếu họ biết như vậy chắc chắn sẽ nhảy cẩn
lên, nhưng Meyami vẫn còn là hủ, hoặc đâu đó ở trong người cô.
Meyami lặng yên nhìn Akito chăm chú vào công việc của mình, chiếc áo kimono
màu xám rộng thùng thình được anh mặc lại gọn gàng, nhẹ nhàng khoác lên
người anh như một bộ áo choàng của những ông vua. Giọt nắng kéo trên
người anh khiến Akito chiềm vào trong ảo dịu gì đó, thật mông lung cũng
thật dịu dàng, yên bình, ngọn gió thổi vào đẩy nhẹ mái tóc đen của anh
tung bay, lạnh lẽo, cô đơn. Những bản chất đó xuất hiện trên người anh
như một cách cô thức, nhưng ít ra nó không đủ bóng tối khi anh ngồi ở
đó, khác với những lần cô gặp anh ngày đầu, ánh mắt đó vô hồn, suy nghĩ
lại khó hiểu, lại tính nhút nhát rụt rè, không ai biết Akito đã thay đổi nhanh như thế nào là vì chuyên gì, nhưng họ chắc chắn, gia tộc đều biết gia chủ của họ thay đổi tính tình chỉ vì một cô gái. Điều này khiến
gia tộc Sohma càng yêu quý cô hơn, thêm vào đó, lời nguyền Kyo hóa quái
vật dần mất đi, thành viên trong gia đình khi gặp người khác giới khác
gia tộc cũng không thể thay đổi hình dáng nữa, ẩn hiện nào đó họ biết
lời nguyền đang dần biến mất. CÙng với nó, cái giếng bên trong nhà đang
bắt đầu cạn nước dần. Giếng cổ khá cũ rồi, cũng không ai dùng đến nước
trong giếng nữa, dần nó được đậy kín nắp và đè đá lên, mấy tháng trước
khi người ta đem nắm mở ra mới thấy chút đất ló ra trong miệng giếng cổ. Meyami không nghe tin tức đó, vì chuyện này gia tộc dần dấu đi, nhưng
Akito lại hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nếu là thật Akito đoán giếng
cổ đó liên quan đến lời nguyền, và lời nguyền của gia tộc kia có phải
giống như bà của Meyami kể lúc đó hay không thì anh không chắc chắn.
Akito làm xong công việc của mình, mời thở dài, ngẩn đầu lên nhìn ra ngoài
cửa. Ánh nắng tắt dần ở đó, và anh luôn có cảm giác người đó luôn nhìn
mình. Anh có cảm giác quen thuộc, nhưng công việc còn đang dan dở anh
không thể dừng lại, nhất là khi ý tưởng trào ra, có nhiều lúc anh lại
nghĩ đến bóng dáng của một cô bé tóc hồng đứng đợi mình, nhưng cuối cùng cũng không dám ngẩn mặt lên nhìn. Anh sợ lần nữa phải thật vọng. Akito
vùi đầu vào trong công việc quên nổi nhớ, công việc dày đặc anh không
thể đến thăm cô, cũng là vì Akito không đủ thời gian, và chỉ gửi cho
Meyami những tin nhắn, anh sợ lại làm phiền cô khi cô đang bộn bề công
việc. Nhưng lần anh nghĩ Meyami đến tìm anh, nhưng ngẩn đầu lên lại là
bóng hình khác. Nên lần này, anh không đủ can đảm, vì sợ lại tiếp tục
thất vọng, mỗi lần như vậy anh luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người
xa dần ra. Meyami giờ đã là người công chúng, công việc ổn định, tiền
lương có thể nói là triệu phú, không những nhờ là nghệ sĩ còn là diễn
viên, người dẫn chương trình, nhà sáng tác nhạc. Có nhiều lúc Akito nghĩ cô thật sự quên anh rồi. Nhưng lần này khi anh ngẩn lên, hình bóng
quen thuộc đó đứng bên cánh cửa, nhìn anh yên lặng chờ đợi như vậy,
trong lồng ngực anh đập một cái đau nhói.
“Meyami! E…Em mới đến sao? Không…Anh…à đến ngồi đi”
Akito vối đứng bật dậy nhưng thấy mình lúng túng lại gãi đầu chân tay luốn
cuốn, cuối cùng là chỉ mở miệng mời cô ngồi xuống. Meyami nhìn anh lắc
đầu, bước đến gần anh đưa tay xóa má anh.
“Akito làm việc rất chăm chỉ rồi!”
“Anh…Mèo con, đừng trêu anh nữa”
Akito đỏ mặt, gãi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Meyami nhìn anh chỉ
mỉm cười, chuyển người đứng đối diện với anh, cô không phải đùa dai
nhưng chuyện này là thường xuyên khi cô cùng anh chơi đùa khi nhỏ, lúc
trước gặp lại là vì Akito mắc bệnh, trêu chọc anh, cô không dám nhưng
lần này cô có dám hay không là chuyện khác, Akito đỏ mặt rất đáng yêu.
Hỏi làm sao sắc nữ như cô bỏ qua đây.
“Sao nào, gia chủ của Sohma thích đỏ măt rồi.”
“Không có…”
“Có kìa”
Meyami cười tủm tỉm đáp lại, Akito tranh cãi với cô phản bát ý kiến, cuối cùng không ngăn được cô, phản bác ý kiến lại không thể ngừng được cảm xúc,
anh mạnh dạn dan tay kéo cô vào lồng ngực ôm ấp, siết chặc vòng tay lấy
hơi ấm, nhẹ nhàng hít thở hơi ấm trên người cô, thực sự là yên bình.
“Anh nhớ em.Meyami!”
Cô không nói, mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, vòng ôm anh, dụi vào lồng
ngực. Yên bình, mỗi khi ở bên nhau hai người cảm giác được yên bình như
thế là quá đủ rồi, người yêu nhau không phải vì câu nói, anh yêu em, em
yêu anh mà yêu có thể yêu. Đối với con người, hành động vẫn quan trọng
nhất, khi hai người viết sự quan trọng, quan tâm của đối phương trong
tâm trí và một cách thường xuyên như vậy, bắt đầu họ cho nhau một điểm
tựa và dần đến tình yêu, cơ bản Akito nắm giữ đúng chiến thuật đó lấy
lòng Meyami. Từ đầu, anh biết Meyami xem anh là bạn, cơ bản là một người bạn đúng nghĩa hơn là yêu thương, nhưng quan tâm của cô, Akito không
muốn để mất, cũng không thể dừng lại tim mình bắt đầu đập loạn khi ở gần cô, khi gặp lại Meyami, dáng hình lúc nhỏ và bây giờ khác đối với tưởng tượng của anh nhiều lắm, nhìn nữ sinh kia như một hình dáng điêu khắc
của tiểu mỹ nhân trong tương lai, khác xa với con búp bê bằng gốm sứ bụ
bẩm khi cậu gặp, tuy ánh mắt không thay đổi. Bây giờ cảm nhận được hơi
ấm của cô trong lòng, cơ thể gần nhau đến mức có thể cảm giác tim đập ý
loạn như vậy Akito thật sự chưa dám nghĩ, Nhưng chuyện đến sẽ đến, anh
không thể ngăn được hành động của mình, có rối bời nhưng rồi nếu không
cố gắng giữ cô lại, Akito sợ một ngày nào đó cô lại biến mất như 4 năm
về trước.
Hai người ôm nhau rất lâu sau đó, chẳng ai nói với ai lời nào, nhưng họ đủ hiểu chính họ đang tìm sự bình yên bên cạnh nhau.--- ------ ------ ------ ------ ----
William đến đón Meyami đến công ty sau giờ ăn trưa. Gia tộc Travel hiện này
phát triển công ty thời trang cũng thiếu người không biết, nhưng chủ
tịch người đứng đầu, con cáo già của ngành vẫn chưa ai biết đó là ai.
William nói có đối tác muốn gặp mặt cô cho bằng được, cuối cùng vì
khuyên không được anh đành nhờ sự cầu cứu của cô. Và Meyami quyết định
gặp mặt đối tác dó, nghe nói đây là đối tác của ngành kinh tế thị
trường, gia tộc của đối tác này cũng khá lớn mạnh và có truyền thống lâu trong ngành, nghe William nói người này còn am hiểu về âm nhạc, có thể
cô sẽ quen. Vì tính tò mò, Meyami tất nhiên sẽ chấp nhận ra mặt. William nhìn cô chỉ biết thở dài, trên đường đi đến công ty, xe của hai người
dừng lại một chút ở quán cà phê quen đường, Meyami thắc mắc nhìn sang
William, anh chỉ nói sẽ có người muốn gặp cô, và cuối cùng bước vào cửa. Cách bố trí của quán cà phê này đương nhiên cô biết, và còn rất quen
thuộc, không nghĩ nhiều về lý do của tên quán là ” Lord death”, có vẻ
nghe thật rùn rợn nhưng khách trong quán lầ thật sự đông, nhân viên chạy bàn đều là trai xinh gái đẹp, mở cửa bước vào câu nói đầu tiên của họ
là: “Chào mừng chủ nhân đã trở lại”. Câu chuyện này Meyami khá bất ngờ,
người chủ quán nghĩ ra ý tưởng độc đáo đó là ai, William không nói, bàn
bên này cũng đã đông nghịch người, một nhân viên dẫn họ trực tiếp đi vào phòng phía sau quán, đó là phòng nghỉ. Meyami được William hầu hạ chu
đáo, ngồi yên vị trên ghế, ôm tách trà nóng, chờ đợi diều bất ngờ gì đó
dành cho cô. CHợt cả hai người chỉ nghe tiếng cạch, tiếng cách cửa mở ra và một làn gió. Meyami nheo mắt, huê tay tạt ngay tách trà ra đằng sau
nhưng tay vừa cử động, cổ tay bị một người giữ lại, tách trà nóng vơi đi vài giọt bắn lên tay người kia, nhìn sang Meyami giật mình, móng tay
dài có màu đen, từng đốt tay khá thón, như làn da lại trắn bệch, trắng
hơn mức người bình thường, William vẫn ngồi yên không cử động, không có
chút động tĩnh nào về chuyện này, nhưng ai biết được sau trong đáy mắt
của anh thật sự muốn giết người.
“Under, làm ơn đừng đùa nữa!”
Giọng William cất ra, liếc mắt nhìn về phía sau lưng Meyami, cô bị giữ chặt
không thể cử động chỉ nghe tiếng khàn khàn, trêu chọc phát ra từ bên
cạnh, với làn hơi ấm nóng phả vào tai.
“Bình tĩnh nào William,
người không cần lo lắng ta sẽ làm hại cô gái này chứ. Ta và người đều có chung một mục tiêu, cũng không cần nói nhỉ?”
“Mục tiêu sao?”
Meyami hơi ngẩn đầu nhìn Under, anh cũng thả lỏng cô ra, xoay người ôm cô đặt
trên chân mình.: “Đúng rồi, là một cô gái bé nhỏ, hay trêu chọc anh”
Meyami thật sự vô tội mở mắt nhìn Under, William nhìn cô rồi lại thở dài.
Thường những kẻ điên sẽ không biết mình làm những gì, và người hay quên
cũng chẳng thèm nhớ quá khứ làm cái quái gì đâu, vậy nên anh không quên
với cảm giác sốc toàn tập khi có lần ở biệt thự Travell, Meyami đã từng
thức dậy và hỏi anh là ai. Under cũng là thần kinh thép mới có thể từ
tốn giải thích một chút về Meyami khi cô gặp anh lần thứ hai đúng trong
tiệm quan tài của anh. Meyami nhìn hai người nam nhân này không nói gì
nữa, lại mở miệng.
“Under anh về khi nào vậy? Còn cái quán này nữa, anh làm sao có, còn những người nhân viên kia..”
“Yên nào cô bé, em hỏi như vậy làm sao anh trả lời hết đây. Từng câu nhé,
Anh đến cũng vài tháng trước rồi, ngay khi cuộc thi tuyển chọn trên
truyền hình âm nhạc kia trì hoãn, anh chưa muốn gặp em vì muốn làm em
điều bất ngờ, cửa quán cà phê này là do anh làm, là do thần chết tối cao giúp đỡ anh, và vì anh là thần chết nên có tất cả”
Meyami chớp
mắt nhìn anh, muốn nói gì đó lại thôi. William nhìn sang cô lại liếc mắt nhìn Under, anh chỉ nhún nhún vai nhìn lại chàn quản gia nào đó, rồi
xao đầu cô, cọ cọ đầu vào vai cô.
“Anh sẽ không gây chuyện khi ở cùng thế giới với Meyami”
“Không phải, em có ý đó mà là…Việc Ceil đến bây giờ giữa hai người…”
William nhướng mày nhìn y, thực chất là vẫn chưa giải quyết xong, nếu chuyện
này luyên lụy đến tiểu thư thì Under chết chắc rồi. Under cảm thấy lạnh
sống lưng với ánh mắt của William, người ta nói đừng chọc William nổi
giận đó chính là đây, trận chiến lúc trước, Meyami không biết nhưng lúc
đó chính những vươn giả trong ngành ma thuật thực sự bộc lộ tài năng
hoàn hảo nhất của mình, ai sống soát đến bây giờ chính là kì tích của
một thế kỉ, và nếu những người ở đây đang gặp Meyami, chính là vươn giả
thần thánh.