Con đường hành lang
học viện Saotome khá là vắng vẻ, có lẽ là đã đến giờ vào lớp mà chỉ có
cô đang ở đây là lập dị. Bước sau lưng chị Lily, Meyami cầm trên tay
thời khoa biểu mà nghiền ngẩm. Mặc dù chị Lily nói có thể nghỉ không cần lý do, nhưng giờ học như thế này làm sao cô nghỉ được đây.
Đầu
tiên học buổi sáng chỉ cần học ở trường Saotome sau giờ ăn trưa cô bắt
buộc phải vượt qua hàng rào cây xanh để qua với ngôi trường Seisu. Có
thẻ nói quá ép người, nếu cứ chạy nhảy như thế Meyami không chắc mình có bị bệnh không. Lily nói chuyện luyên thuyên, rồi bất chợt quay lại nhìn cô. Nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Meyami theo quán tính đi về phía trước, ngay lập tức bị đâm đầu vào lưng chị, tuy lực khá nhẹ,
nhưng cũng đủ làm ngừoi khác cảm giác đau đến gảy mũi. Cô không biết
trong thời gian qua, chị được dạy những gì từ chồng, mà khi gặp cô lần
này, chị thay đổi hoàn toàn, cái tính điềm đạm như trời sập cũng chẳng
màn kia bây giờ thay đổi bằng những bước chân gấp rút. Hoặc là cô nghĩ
quá nhiều, vì lâu rồi không hoạt động, chạy nhảy nên đi không lại chị
nữa
” Mimi em thật là! Nếu không nhớ, em cũng sẽ quên luôn”
” Dạ?! Cái gì quên ạ?”
” Cái kính, mắt kính ấy”
Lily đưa ngón trỏ chỉ lên mắt mình rồi lại chỉ sang mắt cô. Meyami: “ à” rồi lấy ra đeo vào, trong cặp cô có vô số cái mắt kính tròn dài, dẹp, đủ
loại. Có cả kính ngố. Hỏi tại sao cô cần nhiều như thế? Vì hình ảnh ảo
của Lily đang đánh lừa thế giới đang ở bên nước ngoài, còn người thật
Meyami đang ở đây học. Muốn tránh rắc rối, và những tay nhà báo lá cải
thất thiện thì phải làm như thế. Mặc khác, Meyami cũng không quên chúng, đi học cả ở trường trung hay phổ thông, cô đều phải đeo vào. Buộc tóc
cao, đi giày. Cô cho đó là phong cách đơn giản nhất khi cô muốn cử đọng
hay ngồi bệch xuống bụi cây nào đó để trốn.... .....ngủ.
Lily
nhìn cô lại lắc đầu, kéo tay cô đi vội. Cô bé này hai năm không gặp cái
tính xấu vẫn không thay đổi, dù có bộ dáng ra sao cô bé vẫn là nhóc con
có chỉ số thông minh thấp nhất trong các trò đùa ghép cặp của cô. Và còn nữa, Meyami chẳng biết đỏ mặt là gì, hoặc là cô bé không định nghĩa
được cái từ gì là yêu đương, hay bạn trai và chồng. Lily thật lo lắng,
sau này không biết có chàng nào dũng cảm chạy theo giúp con bé tăng lên
số EQ hay không đây. Sợ là .....
Meyami ngơ ngác nhìn Lily hết
thở dài rồi lại liếc cô cười mỉa mai. Cảm giác như bị nhìn thấu khiến cô khó chịu, chị Lily luôn đưa đến cho cô cảm giác như thế. Từ khi bắt đầu công việc quản lý cho cô, Meyami cũng bó tay, dù sao cũng có một người
quản lý hiểu mình hơn ai hết như thế cô đủ may mắn. Nhìn những đôi thủ
hay các đồng nghiệp thường tụm lại than phiền về công ty hay quản lý của họ một cách âm thầm. Meyami biết thế chỉ lánh xa, cô biết chị Lily lo
cho cô nên về sở thích hay tính xấu đều nằm trong bụng, có những lúc
không biết tại sao Lily hay đùa những trò đùa quá dai nhiều đó khiến cô
khó chịu, nhưng khi thấy sắc mặt cô không tốt chị liền thay đổi cách ăn
nói và hỏi về công việc.
Tính cách của cô và chị Lily rất khác
xa nhau, làm việc cùng nghiêm túc nhưng các cư xử thường ngày thì cô lại không giỏi bằng chị, có những lúc bị các khán giả xấu tính chèn ép là
do chị gỡ rối giúp cô, lúc đó cô chỉ nhìn chị cố gắng ghi chú các cách
cư xử để mình tiến bộ hơn. Tuy giữa chị và cô luôn có khoản các về cấp
bậc, nhưng nếu là chị thì không có bất cứ bức tường nào hết. Chị như
người chị thứ hai, cũng là người bạn, cũng là một người mẹ nuôi, và cô
giáo của Meyami.
Và Meyami cảm giác được may mắn về chính thế giới này ban tặng.
” Hyuga - chan xem tôi đem gì cho cậu này”
Đứng trước cửa chống nạnh, Lily như một bà hoàng khi nhìn đến cấp dưới, và
đàn em của mình. Meyami từ chối cho bình luận, bà chị này là thế lúc nào cũng thế. Miễn dịch rồi.
” Này Lily-senpai mời chị thôi đi. Làm như chị tặng tôi quà đấy”
” Này ta tặng ngươi quà thật đấy. Xem ta đưa học sinh tài giỏi của ta cho ngươi dạy bảo này!”
” Hửm?!”
” Ta ....ưm ưm”
Meyami vội lấy tay che lại miệng chị, dù biết đó là hành động bấ lịch sự. Khi
đứng trước cấp dưới có thể nói thân quen, bà già này luôn bỏ quên mát cơ mật của chính đồng đội mình. Cái kiểu này tất cả thông tin mật của cô
chắc chắng lão chồng bà cũng biết mất. Thật là!
Vội quay sang cúi đầu xin lỗi thầy, rồi thì thầm vào tai chị: “ Nếu chị còn không đi Ken-senpai nhanh chóng sẽ giận.”
Đây là cô đoán mò, nhìn từng bước chân của bà chị cô cũng biết được bà già
đó gấp cái gì. Mà ai ngờ đúng thật, Lily nhanh chóng gỡ tay cô ra, nói
là ta không chấp với ngươi rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Lúc đi còn sửng sốt nhìn đồng hồ càm ràm: “ Trễ 3phút 4 giây rồi!“.
Meyami “....”
Từ chối bình luận!, rồi vội vào chỗ ngồi của mình sau khi được thầy hướng
dẫn. Chỗ ngồi của cô là bàn cuối lớp, vì Hyuga có để ý cô é sáng lên rõ
thấy trong ánh mắt khi liếc sang chỗ ngồi gần cửa sổ. Chỗ ngồi quá lý
tưởng rồi, bà chị Megumi cũng đã chọn chỗ đó đầu tiên chẳng phải sao.
Nhưng phần lớn là lão thấy hiếu kì về cô bé này, có thể nói bộ dáng
giống nhưng có vẻ khác biệt quá lớn. Megumi -senpai luôn cười nói với
mọi người, xung quanh luôn tỏ ra khí chất muốn nở hoa. Ngược lại, cô học trò anh bắt đầu chủ nhiệm đầy luôn mang trong mình khí chất lãnh. Đúng
là lãnh đến kì lạ, chỉ thích thú với những điều mình muốn có, còn thứ
khác có thể nào thì tùy. Điều này có thể khiến Hyuga lo lắng, có phải về âm nhạc cô bé cũng như thế.
Vừa ngồi xuống chỗ ngồi được vài
giây, tự nhiên cả giác có một cái nhìn kì lạ về phía mình. Meyami không
biết, đó không phải là sát khí, cũng chẳng phải gọi bình thường. Nhìn
sang, nam tử tóc vàng dài, cắt tỉa kiểu cách nhìn về phía cô, còn đem
cái nhìn yêu mị mà đối với Meyami là ớn lạnh đưa tình.
Hắc tuyến cứ lăng dài, mồ hôi cứ đổ, không phải chứ, cô mới vào lớp này thôi mà.
Có cần truy lệnh ám sát cô liền không?! Quay sang nơi khác cho lành!
Hết buổi học đó cô chẳng an ổn ngồi thư giản được. Tên điên nào kia cứ nhìn về phía cô, có thể cô không nhìn hắn, nhưng khí tực hắn toát ra trong
mắt không phải là không có mục đích. Mà kẻ tội đồ là cô đây, chật vật
đến mức nào mới lếch ra khỏi lớp được, tránh khỏi cái ánh nhìn kia là
một kì tích rồi. Chạy đi tìm Nanami ăn trưa thôi.
Tiiiiiiiiiiing ... ...... ....Tiiiiiiiiiiiiing.... ...... ....
Tin nhắn! Đem điện thoại ra kiểm tra, là chị Lily. Chị nhắc cô nên nhớ đến
thời khoa biểu mình. Kế hoạch sụp đổ! Không phải chứ........Ờ vậy ăn một mình rồi đi thôi. Rời bước đến căn tin mà mặt cứ như đưa đám, cô nên
nói gì?! Không có, chập nhận thôi. Đời không có mục đích cứ thế đấy.
Meyami là kẻ lười mà!!
”Mimi!”
” Meya-chan”
Vừa quay đầu tìm bàn khuất để ăn không ngờ lại găp hai người họ, tránh cũng chẳng được vậy đi đến ăn cùng đi. Dù sao cô còn có thời gian của một
buổi ăn trưa. Nhìn Nanami chạy lại chỗ mình thầm than, chuẩn bị có màng
kịch tình này. Cô bé này, mang giày cao gót lại không biết sàn nhà trơn
lắm sao! Đứng im chờ màn kịch kia diễn ra, tốt nhất không nên chen vào.
Chuyện của Tohru cũng đủ làm cho cô điên đầu, Tohru lấy anh Haruto rồi,
vậy các nam chính để cho ai? Kiểu này cô sẽ góp thêm cho nước nhà một
cặp đam mỹ mất thôi! Nước nhà sẽ chạy theo giết cô đấy. Vậy nên làm kẻ
qua đường đi!
Yuki và Kyo nghe được suy nghĩ này của cô không biết Meyami sẽ ra sao?!
”Hơ ... A ...”
” Bắt được rồi!”
” Hả? Không phải chứ?”
” Không phải gì?!”
Meyami nhìn bạn đồng học trong lớp đứng trước mặt mình rồi lại nhìn mâm cơm
trên tay Nanami. Cái tình huốn quái gỡ gì đang xảy ra thế này, cô nhớ
Nanami sẽ gặp được nam chính khi đánh rơi thẻ học sinh mà. Nhưng ngược
lại, tại sao lại là cô mang trọng tội nữa đây? Đứng xem kịch cũng là sai sao? Kịch hay ngôn tình diễn ra trước mặt là sai sao?
Thật chất
lúc nảy, Meyami chỉ tiếng về phía trước vài bước để xem kịch tình cho rõ hơn, ai ngờ chạm trúng một bạn đồng học khác, bước chân theo quán tính
sải ra chưa đặt xuống, chân sau lại kiểng gót, thể là gã sập xuống đất. Nanami chạy lại đỡ không ngờ nhận được mâm cơm tay cô. Đỡ kiểu gì vậy?
Cứ tưởng ôm đất mẹ nữa, thì có vật thể lạ kéo cô lại, giữ cho cô thăng
bằng. Nhìn rõ mặt mới biết, một bạn nam tóc vàng, bên tóc mái cố định
hai ba chiếc kẹp, mắt xanh lam. Môi đỏ mỉm cười.
Tiểu thụ chính cống!
Nhưng hiện tại trong tình thế này! Không phải chứ? Cô lại ăn thêm nữa hả?!
Phá hoại kịch tình của người ta rồi. Nhưng mà Meyami làm cái quái gì
không té để số phận của cô thơ thảm đến vậy. Why? Why?! Cuộc đời quá
nhọ!
” Meyami cậu không sao chứ?!”
” Haiz té mà được soái ca đỡ như cậu mình cũng thích lắm đây!”
Nanami đặt mâm cơm xuống lo lắng hỏi, còn cô bạn Shibuya kia lại đến để chọc
cô. Meyami nhìn cô ngơ ngác: “ Ơ thế cậu muốn mình nhường đấy!”
” Thôi khỏi cảm ơn!”
Cô bạn phất tay, Meyami cùng Na nami nhìn nhau mà cười khiến cô bé đỏ cả
mặt. Cô quay sang cúi đầu cảm ơn cậu bạn tốt kia. Ừm nam chính thì nam
chính, dù sao vẫn nguy hiểm, cậu ta mà nổi điên lên cô rơi đầu khi nào
chẳng biết. Cô sợ lắm cảm giác ở nhà Asahina rồi!
” Chào mình......”
” Mèo chân ngắn!”
” .....Mèo ..chân..ngắn?!”
” Tôi để ý tới tiểu thư này trước!”
Cậu bạn cứu cô chưa nói hết câu lại bị một ngừoi khác cắt ngang, giọng khá
giỏi đùa cợt. Meyami nghiên người nhìn, cậu ta lại nháy mắt với cô. Bó
tay, lại ám ảnh nữa rồi, ở nhà có anh tư và anh ba chưa đủ. Bây giờ tới
trường cũng chẳng khác nào ma ám. Ơ mà hình như.....A , chết nếu đến trễ chị Lily sẽ giết cô.
Muộn giờ học mất!
Nhìn hai người
đang cãi nhau kia, rồi nhanh chóng chạy đi lấy cặp để qua trường Seisu,
hôm nay buổi học đầu tiên, không dự lễ khai giảng đã đành, còn đến trễ
chắc chắng không có hào cảm gì với các giáo viên đâu. Và từ đó...... Bà
chị Lily sẽ vác chổi rượt cô khắp thành phố đấy!
” Mimi cậu đi đâu đây?! Mimi...”
” Xin lỗi mình nhớ mình có chuyện phải làm, gặp sau nha”
Thực chất, chạy là tốt nhất, con đường từ căn tin đến lớp không phải ngắn,
mà từ lớp chạy đến rừng, rồi lại chạy đến trường. Cô tiêu rồi! Mồ hôi
rơi xuống như tắm, nghĩ đến cái cảnh bị chị Lily xách đầu trảm thỉ chúng là cô lại rùng người. Không phải ngàu một ngày hai Meyami hưởng ứng
chuyện này, mà là rất hiếm khi. Nhưng những cái hiếm khi đó cũng đủ cho
cô nhớ đời.
Chạy nhanh thôi!!!!
Buổi trưa ở sân trường
Seisu cũng khá yên tĩnh, các học sinh đều tập trung vào lớp học của
mình. Meyami nhìn tấm bản đồ mà chị Lily vẽ.
” ....”
Chị
ấy vẽ cái gì thế này? Dù có biết lớp nhưng nếu cái này........Còn nơi
này không có ai để hỏi cả. Cô phải làm sao đây?! Chạy đến phòng bảo vệ,
hay phòng hiệu trưởng? XIn lỗi ngay cả cái lớp hay phòng họp chỗ nào cô
chả biết thì làm sao mà tìm đây.
Khóc không ra nước mắt
” Bốp .... á ...”
Chạy tối mắt tối mũi, chả biết trời trông mây gió. Meyami lỡ đâm sầm vào
người đi hướng ngược lại. Người lên phũi bụi xoa mông, nhìn ngừoi mình
chạm vào. Không phải chứ? Cô chỉ lỡ thôi mà nằm im dưới đất sao? Cô bé
này yếu ớt quá. Vội ngồi xuống lay nữ sinh kia, kéo cô dậy. Khi tỉnh
ngủ, tỉnh ngủ? Mắt cô bé màu xanh ngọc, mái tóc màu lam xinh đẹp, cắt
ngắn.
” XIn lỗi, mình không cố ý. Cậu không sao chứ?!”
” À .... không ... sao?”
” Bạn ... Xin lỗi, có chuyện gì hãy nói với mình. Là mình vô ý”
” Không đâu là do mình, đi quá nhanh thôi”
Cô bé ngước mắt nhìn cô, đỏ mặt. Meyami chần chừ sờ tay lên mặt mình,
kinh? Kính của mình rơi ra rồi. Thế là lại lom khom đi tìm, tìm được nó
cũng bỡ một mặt.
Cái ngày gì mà sui quá vậy trời!
” Á xin lỗi, mình sẽ đền lại”
” Hả? Không cần đâu mà, là lỗi của mình mà!”
Mặc dù nói thể những cô bé kia vẫn khăng khăng ôm kính cô mà giữ. Meyami
hết cách, đem kính khác trong cặp đeo vào. Hỏi đường cô bé, hết cách
rồi, chỉ có người ở đây mới giúp được cho cô. VÀ cuối cùng mới hay, hai
người học cùng lớp. Chị Lily đã đưa cô vào lớp chuyên âm. Hình như là
thổi sáo. Ờ vậy cũng được, cái chính là chuẩn bị xuất tiền ra mua sáo về đập này. Chơi sáo có thể choi tiêu cũng vui, mà nó gọi rắn đến. Meyami ơ chề.
Cô bé chạm mặt cô tên Fuyumi, họ gì đó cô quên rồi. Là mẫu
người nhát, hiền thục, đúng tiêu chuẩn các ông chồng có tính cách làm
tướng lĩnh hay vương gia tài năng. Cô bé là người tài ba về kèn, à mà
kèn gì cô cũng quên nốt rồi!